Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

(Khiếp cái chương dài ơi là dài)

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme

Sau khi tan học, những người trong lớp cũng không vội vã ra về mà chia làm hai phía cãi nhau túi bụi. Nguyên nhân đến từ một Hot Search trên Weibo.

[Nam nữ yêu nhau, bên nào nên tỏ tình trước?]

“Đương nhiên là con gái nói trước!” Dương Triết kiên định nâng cao lá cờ gọi là ‘Nam quyền’:

“Nói thế nào nhỉ, gọi là nữ theo đuổi nam như tấm lụa mỏng, nam theo đuổi nữ như cách một tầng lầu. Rõ ràng ràng cách một tấm lụa vẫn hơn một tầng lầu, tại sao nữ lại không tỏ tình trước! Cho nên, tớ đây vẫn chờ bạn nữ của đời mình đến tỏ tình rồi đón về dinh đấy.”

“Nhờ thế mà đến giờ cậu vẫn không có đối tượng ha.” Nữ sinh B nói: “Cứ thế mà làm anh em với cánh tay cả đời đi.”

“Đúng đúng, con gái người ta rụt rè có được không?” Nữ sinh A nêu lên quan điểm: “Không thể nào nói thích trước mặt người ta được, nhỡ đâu bị từ chối có phải mất mặt muốn chết không?”

“Vậy con trai bị từ chối không xấu hổ hay gì?”

“Đúng đấy, cậu xem phim ngôn tình mà xem, nam theo đuổi nữ trước nếu không xử lý hiệu quả thì BE là cái chắc, còn nữ theo đuổi nam, có bao giờ không HE đâu?”

Nam sinh B cũng tỏ vẻ đồng ý: “Có một nói một, có mấy ông nam phụ si tình theo đuổi nữ chính rồi người ta có chọn mình đâu? Rồi đổi lại mấy bà nữ mà theo đuổi nam chính, tuy rằng ban đầu có thể nam chính không thích nhưng cuối cùng không phải bị ăn cho sạch sẽ đấy thôi!”

“Đây là hiện thực rồi.”

“Nam sinh chúng tớ ấy hả, thực ra rất dễ dàng bị người khác cảm động.” Nam sinh A cảm thán rồi xoa ngực: “Có khi chỉ cần chuyển vài bức thư tình qua là đổ rồi, cần gì nhiều.”

“Làm gì có!” Nữ sinh C bày ra gương mặt u buồn: “Nam thần có nhận lời của tớ đâu, tớ tặng đồ cho cậu ấy, cậu ấy trả nguyên lại, còn có tờ giấy bên trong cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.”

“Còn có, lớp có tớ có mấy người cũng thích nam thần, kết quả nam thần hệt như cục đá, mày cũng không thèm nhăn.” Nữ sinh C buồn rầu: “Thật vất vả mới có một lần, nam thần nói chuyện với tớ, cậu đoán xem cậu ấy nói cái gì?”


“Tớ oán hận với cậu ấy bài kiểm tra lần này rất khó, mong cậu ấy có thể giảng bù lại cho tớ, ha, sau đó nam thần ‘à’ một tiếng. Thực sự chỉ có ‘à’ còn lại không nói gì nữa.”

“Em gái, cậu theo đuổi ai tớ đã biết.” Nam sinh A đỡ trán, trong giọng nói trà ngập sự đồng tình: “Cái tính cách của Trương Hải Phong, trừ khi là cậu ta chủ động, chứ chẳng ai theo đuổi được đâu.”

“Đối mặt với mặt lạnh, đoán ý cậu ta thực sự rất khó khăn.”

“Nhưng lúc cậu ấy ném tuyết với tập đoàn học thần, tớ thấy cậu ấy có vẻ rất vui,” Nữ sinh C nghịch di động: “Nam thần cười đấy!”

Tất cả mọi người đều haha hihi nói cười, không ai chú ý đến Lý Tư Vũ mặt mày hồng hồng không bình thường ngồi phía sau.

“Tớ cảm thấy, nam sinh tỏ tình trước đáng tin cậy hơn!” Cao Siêu vừa mở miệng đã kéo được sự chú ý của tất cả mọi người. Cậu ta hắng giọng, nói tiếp: “Con gái sinh ra là để cưng chiều, những việc chủ động như vậy nên để con trai, vậy sau này mới có chuyện để nhớ lại.”

“Cao Siêu nói đúng!”

Các nữ sinh hiện tại đương nhiên vô cùng vui vẻ: “Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.”

Cao Siêu được các nữ sinh vây quanh phụ họa, cảm thấy mình đúng là đã lên đỉnh cao nhân sinh.

“Tổ chức đang cố gắng chiến đâu ai ngờ lại lòi ra một tên phản đồ!” Dương Triết nghiến răng nghiến lợi: “Dám thông đồng với kẻ địch phản quốc, hiện tại tớ tuyên bố, liên minh xóa tên cậu ra khỏi danh sách.”

Cao Siêu không cho là đúng, ngược lại còn nhấn mạnh thêm: “Tớ nói thật mà! Chân lý mấy cậu cũng không cho phép nó tồn tại hay sao? Đúng không các em gái?”

Thằng ngu này còn dám mở miệng cắn ngược, Dương Triết cầm đầu đám nam sinh sôi nổi khinh bỉ lại.

“Nhưng mà câu chủ động sau này mới có chuyện để nhớ lại thì đúng.” Nam sinh D vừa đúng lúc giải vây cho Cao Siêu: “Tớ có một ví dụ xương máu cho mấy cậu nghe này.”

“Tớ theo đuổi nữ thần Tiếu Tiếu, chưa bao giờ dám thổ lộ khiến cho cô ấy xấu hổ, chỉ dám mỗi ngày đi qua cửa lớp 2 liếc vào bên trong một cái, tớ ấy à, cứ tin tưởng rằng bằng ánh mắt phi phàm của mình nhất định có thể để lại cho nữ thần một ấn tượng tốt. Kết quả, tuần đầu tiền cô ấy không chú ý đến tớ. Tuần thứ hai, cô ấy sẽ quay ra nhìn tớ vài lần. Còn đến tuần thứ ba, các cậu đoán xem?”


Nam sinh D không đợi người khác trả lời, đã gào lên: “Nữ thần chủ động nói chuyện với tớ!”

“Nói cái gì?”

“Tớ còn nhớ rõ, ngày hôm đó nữ thần mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, mái tóc dài nhẹ nhàng vén bên tại, nghiêng đầu nói với tớ ‘Bạn học, cho đi nhờ’ aaaa.”

Mọi người: “……”

Con bà nó cậu đến đây diễn xiếc đúng không?

Dương Triết thương hại vỗ vai cậu ta một cái thật vang: “Tớ đoán, câu sau của nữ thần Tiếu Tiếu nhất định là ‘Tổ sư tên Trình Giảo Kim ngăn cản bà đây ngắm cảnh’ đúng không?”

“Cút cút cút.”

“Làm sao vậy, tốt xấu nữ thần cũng nói chyện với tớ, là chủ động nói chuyện đó mấy cha!”

“Thôi, Trình Giảo Kim câm miệng đi.”

“Thực ra, tớ thấy nam hay nữ nói trước cũng chẳng quan trọng, giống như trò chơi vậy, ai nói trước thì người đó thua.” Nữ sinh D đột nhiên lên tiếng tổng kết: “Mặc kệ là nam hay nữ, trước tiên người đó chủ động trước phần lớn sẽ động lòng trước, nếu đối phương vừa vặn cũng thích mình thì đó là chuyện tốt, nhưng nếu không thích từ chối cũng chẳng bị ảnh hưởng mấy, nhưng mà tỏ tình rồi thì lại là chuyện khác, nhỡ đâu bị từ chối có phải đau lòng chết không.”

“Cho nên đang phân tích theo góc độ bị từ chối đó hả?”

….

Các bạn học còn đang ồn ào ầm ĩ trong lớp, Hạ Tịch nghe cũng thấy hay hay, định bắc ghế ra tham dự thuận tiện đem kinh nghiệm quỳ liếm trong đau đớn biên soạn thành một câu chuyện thanh xuân vườn trường lâm li bi đát để khoe khoang với bàn dân thiên hạ, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng đã bị anh bạn trai Tần Việt túm cổ áo xách ra ngoài.

“Trông cái mặt như vậy rồi mà còn không chịu về ngủ.” Tần Việt túm túm cánh tay của Hạ Tịch ở bên ngoài vào trong sưởi ấm: “Lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng.”


Không biết tự chăm sóc cho mình gì hết!

“Không phải, anh không thấy bọn họ nói chuyện rất vui hay sao?” Hạ Tịch móc móc ngón tay Tần Việt: “Thế còn anh? Anh cảm thấy như thế nào?”

Vấn đề này cậu cũng muốn hỏi Tần Việt lâu rồi, với cá tính của hắn thật sự không có cách nào nói thích bất kỳ một ai, đặc biệt là nói tận ra miệng, hơn nữa Tần Việt người ta cùng nam sinh yêu đương, không phải nữ sinh.

Vậy cho nên…

Tổng hợp đủ mọi lý do bao biện, Tần Việt nghiêm túc đưa ra câu trả lời: “Anh cảm thấy nam sinh nên chủ động.”

“Ồ, nhìn không ra, ngài đây là người chủ động đó nha~” Hạ Tịch nâng mắt đánh giá hắn: “Gặp được người mình thích mới chủ động hay làm sao?”

Nói thật, trong lòng Hạ Tịch cảm thấy không thoải mái, rõ ràng Tần Việt đối xử với cậu rất tốt, nhưng trừ việc hai người ái muội với nhau thì vẫn là cậu nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này, đem bản thân trở thành người hướng ngoại, đi tận 99 bước. Tần Việt chỉ cần hơi nhích một chút, cậu đã bắt được hắn đóng gói mang về.

“Vậy sao anh không thổ lộ với em?” Hạ Tịch oán hận nho nhỏ.

“Anh…” Tần Việt cảm thấy lời nói của cậu phảng phất mùi thuốc súng, nhưng hắn vẫn chưa nhìn ra vấn đề: “Em cũng là nam sinh mà?”

“Nói như anh chả đúng tí nào, không giống nhau!” Hạ Tịch không nặng không nhẹ nhéo tay hắn một cái: “Anh suy nghĩ lại xem, em nói thích anh bao nhiêu lần rồi mà anh có nói lại đâu?”

“Có cần em lấy tay đếm cho anh xem không?”

Rất ra dáng mẫu người yêu không nói lý lẽ.

Tần Việt cảm thấy hình như cũng đúng.

Từ năm cấp ba đến hiện tại, Hạ Tịch vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn, còn hắn giống như đứng trên đỉnh núi nhìn Hạ Tịch dần dần bước đến, mà mỗi lần em ấy đến gần, chính tay hắn lại đẩy người xuống.

Nhưng người này lại giống như một mặt trời nhỏ có nguồn năng lượng dùng mãi không hết, vẫn luôn không ngừng vây quanh hắn, chậm rãi hòa tan băng giá, chậm rãi bắt được trái tim hắn.

Thực ra hắn đã nói thích rất nhiều trong lòng, nhưng không mở miệng nói ra.


Tần Việt hơi tự trách bản thân, cúi đầu không lên tiếng.

“Anh không sao chứ?” Nhận ra hắn khác thường, Hạ Tịch chủ động dẫn dắt: “Em đùa thôi, em không có ý gì đâu.”

Tùy rằng Hạ Tịch hơi oán hận thật, nhưng chỉ là một chút xíu thôi, hai người yêu đương quan trọng là thấu hiểu, huống hồ, Tần Việt không nói thích cậu nhưng đối với cậu hắn luôn luôn quan tâm chăm sóc đủ đường, so với những lời thề non hẹn biển sáo rỗng hơn không biết bao nhiêu lần.

Hạ Tịch sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, từ bé đến lớn không biết cảm giác được yêu thương như thế nào, cũng chưa được người ta đối xử tốt bao giờ, tình yêu đối với cậu là một cảm xúc cực kỳ phức tạp, người ngoài nhìn vào cảm thấy cậu rất lạc quan, không tim không phổi, nhưng thục chất mấy ai biết rằng, cậu so với Tần Việt khó động lòng hơn nhiều.

Cậu không kỳ vọng cũng không cưỡng cầu, có thể trở thành bạn bè với rất nhiều người, nhưng trời xui đất khiến gặp được anh bạn trai Tần Việt, ngoài miệng nói không quan tâm nhưng vẫn chăm sóc cho bản thân mình từng ly từng tí lại còn hay uy hiếp, dùng cách thức vụng về nhất đối xử tốt với cậu.

Hạ Tịch dừng lại, duỗi tay nhéo mặt hắn một cái: “Nếu anh thực sự để ý chuyện này, thì anh…”

“Anh làm sao?”

Hạ Tịch chỉ chỉ bản thân: “Anh hôn em một cái đi.”

Hiện tại bọn họ đang ở trên đường cái, tuy rằng không có bao nhiêu người nhưng cũng không phải nơi kín đáo để thân mật. Tần Việt tưởng thật, còn khẩn trương nhìn trái nhìn phải, thậm chí lòng bàn tay hắn còn chảy mồ hôi ròng ròng.

Hắn cắn chặt răng, hi sinh anh dũng túm lấy Hạ Tịch vào ngực, nhắm mắt hôn xuống.

Đương nhiên, vẫn là hôn trán.

Ngây thơ chết mất thôi.

Gió đêm lành lạnh thổi qua khiến làn da cậu lành lạnh. Hạ Tịch thuận thế ôm lấy eo Tần Việt, dán đầu vào trong lồng ngực hắn, cọ cọ: “Anh về ngủ sớm một chút, chúc anh ngủ ngon.”

Cậu vốn dĩ chỉ muốn đùa Tần Việt một chút, không muốn so đo mấy chuyện này với hắn, nhưng Tần Việt lại thực sự để trong lòng.

Hạ Tịch một lần nữa làm nũng thuận buồm xuôi gió, tán tỉnh anh bạn trai đến đỏ mặt tai hồng, còn mình thì nhàn nhã đi về nhà, cười nhạo hắn một hồi.

- -------

Kidoisme: Chia chương vì chương sau không có cơm chó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui