Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công



Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Hạ Tịch đang đắm chìm trong thế giới của mèo và chuột, thật vất vả mới đem cái ‘chuyện xưa’ đáng chết kia quên đi, kết quả ngón tay vừa đụng phải một vật ấm ấm...

Cái loại tình huống này không phải cảm xúc lướt qua, ngược lại còn dần dần hướng về phía trước thẳng đến khi hoàn toàn che lại tay cậu.

Lạy hồn!!!!

Những thứ cậu đang cật lực quên đi thời điểm này lại xuất hiện một cách rõ ràng nhất: Gương mặt quỷ dữ tợn, tiếng bước chân thùng thùng, nữ quỷ toàn thân che chắn chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ rực...cùng với cảm giác bị vuốt ve.

Hạ Tịch cứng người, cậu thực sự rất muốn khóc, thằng tó Hạ Tinh Dã đang yên đang lành đi kể dăm ba câu chuyện tào lao đó làm con mẹ chiiiiii!!!

Cậu bị sợ, dường như không biết phản ứng lại thế nào, quơ thật mạnh tay đáp trả.

Động tác này dùng mười phần sức lực, một tiếng bốp vang lên so với động tác đập bàn của lớp phó học tập chỉ có hơn chứ không có kém, toàn bộ phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Cùng lúc đó, xung quanh trở nên sáng bừng.

Có điện.

Ánh sáng nhu hòa khiến cho tầm mắt của mọi người không bị ảnh hưởng nhiều lắm, tất cả đều tập trung về nơi phát ra âm thanh ban nãy.

Hạ Tịch cảm thấy mình nên ngất đi cho rồi.


Tần đại nam thần một tay ôm mặt, ngu ngu nhìn chằm chằm cậu. Mà chứng cứ phạm tội thì chóe mắt đến mức không có cách nào che chắn.

Hở?

Hạ Tịch cũng ngốc luôn, tầm mắt cậu di chuyển xuống dưới vừa lúc bắt được cánh tay của đồng chí nam thần đặt lên tay mình.

Cho nên vừa nãy là vị đại ca này chứ không phải quỷ?

Trên mặt Tần Việt nóng rát, cực kỳ đau. Hắn run run duỗi tay sờ lên miệng mình, máu tươi dính đầy ngón tay.

Tần Việt tức đến mức không thèm hạ giọng, gào vào mặt Hạ Tịch: “Cậu con mẹ nó đánh tôi làm gì?!”

Tần Việt không khống chế âm lượng, ở trong phòng học yên tĩnh nghe thấy đặc biết rõ ràng khiến cho mấy thanh niên đang cắm mặt chơi game cũng ngẩng đầu lên hóng hớt.

Hạ Tịch sợ không nhẹ, sau đó còn bị người ta quát một câu, cậu hơi buồn bực không cam lòng cãi lại: “Vậy anh sờ em làm gì?”

Quần chúng vây xem há mồm ra vì kinh ngạc, cốt truyện gì đây?

Người sờ, người đánh, tùy tiện ngồi não bổ cũng nghĩ ra được mấy cái kịch bản phim cẩu huyết.

Ở trong lớp hình tượng của Tần Việt luôn là cao lãnh nam thần, học tập tốt, nói không nhiều, đối xử với ai cũng là phong cách lạnh lùng bất cần đời chỉ thiếu điều viết lên mặt chữ ‘Người sống chớ gần’, nói chung hắn còn luôn nhắc đi nhắc lại việc mình không thích người khác tiếp xúc thân thể, thậm chí còn nảy ra tin tồn hắn bị lãnh đạm.

Nhưng hôm nay, có một người dám chỉ vào mặt đóa hoa lạnh lùng này mà nói ‘Anh sờ em làm gì?’, câu hỏi này của Hạ Tịch như một hòn đá ném vào trong hồ khiến cả hồ dậy sóng, làm cho toàn bộ học sinh bị bà hàng xóm nhập, có mấy học sinh không sợ chết huýt sáo ầm trời trêu chọc vài tiếng, rồi như thường lệ lại chụm đầu vào nhau hô to gọi nhỏ.


Tần Việt ban đầu còn muốn phủ nhận nhưng nghĩ đi nghĩ lại chính xác là mình sờ tay con nhà người ta. Có thể câu chuyện nó không phải như thế cơ mà chỉ cần hắn mở mồm ra chắc chắn sẽ mang tiếng lưu manh lại còn bị ăn đánh, chả khác nào bị công khai xử tội.

Mặt Tần Việt nửa hồng nửa trắng.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tần Việt chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời hắn ném ra ngoài chuồng gà hết rồi, nhịn không nổi rống lên: “Làm đề của các cậu đi!”

Bạn học xung quanh vốn chỉ đứng xem náo nhiệt, thấy nhân vật chính của câu chuyện có dấu hiệu phun lửa thì lập tức im re nhịn cười quay lên, bò lên trên bàn bả vai run run một cách khả nghi.

“Tiết tự học buổi tối không làm bài nhốn nháo cái gì?” Vương Giai vừa đi đến cửa đã nghe thấy câu nói to hệt như cái máy xúc của Tần Việt, tức giận đến mức xém chút thì hộc máu.

“Đừng tưởng em đứng nhất thì có thể kiêu ngạo.” Vương Giai đi xuống lớp, gõ hai cái vào bàn của Tần Việt, hạ giọng: “Tần Việt, tuy rằng thành tích của em vô cùng tốt nhưng không thể vi phạm quy định của nhà trường, học sinh phải có bộ dáng của học sinh, tiết tự học buổi tối học sinh phải tra cứu tài liệu, làm bài tập, em hò như thế có thể ảnh hưởng người khác em biết không?”

Mấy câu Vương Giai nói làm Tần Việt khóc không ra nước mắt, đành phải nghẹn một cục máu ở cổ cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi cô, em sẽ rút kinh nghiệm không tái phạm nữa.”

Suy cho cùng hắn cũng là thiên tài đứng nhất, trong lòng Vương Giai cũng hơi thiên vị, cô thở dài: “Được rồi, em ngồi xuống đi.”

Sau đó, cô nhìn thấy mặt hắn hơi sưng lên, thắc mắc: “Ai làm mặt em thành như thế?”

Trong lòng Hạ Tịch lộp độp cái bụp, Tần Việt sẽ nói thế nào? Cậu thấp thỏm lo lắng nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vững trãi như tượng.

Tần Việt mắng một câu thô tục, tiểu khốn nạn này con bà nó đánh mạnh éo chịu được, giờ cô giáo cũng hỏi rồi thì nói dối sao đây!

Nhưng hắn vẫn hiểu rõ được nếu khai thật ra chắc chắn việc phải cùng Hạ Tịch lên văn phòng uống trà ăn bánh là không tránh khỏi, đành phải nghiến răng nghiến lợi phun ra: “Bị Gia Bối cào.”


“Gia Bối?” Vương Giai có biết Gia Bối là thần thánh phương nào? “Gia Bối là cái gì?”

“Mèo nhà em.” Tần Việt không cảm xúc liếc tên đầu xỏ đang giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu vẽ vẽ bên cạnh bồi thêm một câu: “Rất đanh đá.”

Hạ Tịch nghe thấy cái nhận xét ‘đanh đá’ kia thiếu chút nữa thì bẻ luôn cái bút đang cầm trên tay, trong đầu không tự chủ hiện lên một đống mèo con gợi cảm lung ta lung tung lắc đi lắc lại, nam thần thân yêu, tại sao cậu có thể dùng cái từ dễ gây hiểu lầm như thế để hình dung một con mèo???

Các bạn học xung quanh đang cắm đầu giả vờ làm đề nhưng vẫn cố hóng hớt dựng lỗ tai lên nghe. Rõ ràng câu chuyện đang theo chiều hướng trong sáng thì đột nhiên nghe Tần Việt trợn mắt nói dối đem hành vi vô nhân đạo của Hạ Tịch đổ cho mèo, gần năm mươi khuôn mặt đều mang vẻ mặt khó nói thành lời.

Công nhận là đủ ‘đanh đá’.

“Vậy em nhớ đi bệnh viện xem thử.” Vương Giai không biết hiểu lầm theo chiều hướng nào quyết định đến gần hắn nói nhỏ: “Lớp mười hai rồi, đừng lầm đường lạc lối.”

Tần Việt: “.........”

Hắn nhìn bả vai Hạ Tịch đang run lên một cách khả nghi, mẹ nó chứ chuyện này không phải tại cậu mà ra à, cái đồ tra nam không tim không phổi!

Thực ra chính xác là Hạ Tịch không muốn xin lỗi Tần Việt, bởi vì trong chuyện này cả hai đều là người sai, tuy rằng nam thần đã phải hứng chịu đau đớn về thể xác nhưng tinh thần của cậu cũng bị tàn phá một cách nặng nề, tổn thương sâu trong tâm hồn khó có thể lành lại được cần phải có một thời gian dài nghỉ ngơi. Rõ ràng nếu đem so sánh, Hạ Tịch cảm thấy bản thân mình thiệt thòi hơn nhiều.

Nhưng nói thế nào nam chính ban nãy vừa mời vì cậu mà hạ mình giải vây khỏi việc bị giáo viên sạc một trận, tri ân báo đáp là việc vẫn nên làm.

Bởi vậy, khi Vương Giai vừa bước chân ra khỏi phòng học, trên bàn Tần Việt đã chất đống giấy nhắn tin Hạ Tịch gửi đến.

[Nam thần, anh có đau không?]

Ở phía sau tờ giấy Hạ Tịch còn vẽ một người que bán manh, trông rất dễ thương.

Nhưng Tần Việt vẫn ghim cái tát khiến hắn vừa đau vừa nhục, mặt lạnh trả về:


[Cậu thử xem.]

[Em...em không dám đâu...] Hạ Tịch lại thêm một cái icon khóc lóc.

Hai người cứ như thế dùng tờ giấy nát chuyển qua chuyển lại nửa ngày, sau mỗi câu nói Hạ Tịch sẽ ve đằng sau một gương mặt hoặc một người que cute, Tần Việt nhìn mà tim cũng nhũn theo.

Sau một lúc thì tâm trạng Tần Việt tốt lên không ít.

Hắn nhìn Hạ Tịch đưa đến mảnh giấy chi chít chữ ‘nam thần’ cùng mấy icon lấy lòng, trong đầu suy nghĩ nếu cậu đã có lòng như thế thì thôi hắn cũng tha cho cậu một mạng.

“Em muốn nhìn Gia Bối một chút” Sau khi tan học, Hạ Tịch chủ động hỏi ý kiến của Tần Việt: “Được không?”

Cậu thực sự rất nhớ con mèo nhỏ kia, suy cho cùng nó cũng sống cùng Hạ Tịch một thời gian khá dài, muốn nói không có tình cảm là không thể nào, nhưng lúc mới trở về cậu không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, buổi tối lúc ngủ không có mấy cái chân mềm mại để nắm, vừa nãy lại được Tần Việt nhắc tới không nhịn được muốn hỏi thăm.

“Không cần đến nhà đâu anh chụp hai bức ảnh thôi.” Hạ Tịch hạ thấp yêu cầu: “Video ngắn cũng được...”

“Vậy cuối tuần cậu tới nhà tôi đi.” Tần Việt ho nhẹ một tiếng: “Trước tiên đến thăm nó, vừa đúng lúc Gia Bối cũng nên đi thiến rồi.”

“Chúng ta đưa nó đi.”

Bé mập Gia Bối đang ở trong nhà đột nhiên thấy trứng hơi đau đau...

- ----------

Kidoisme::v Poor Gia Bối nhé.

Thời điểm tui đăng là 24/8 mà Wattpad nó bị điên, để tui xem bao giờ thì nó lên:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui