Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
“Tớ không tin.” Hạ Tinh Dã buồn bực nói: “Tớ kể chuyện khác!”
Hạ Tinh Dã lải nhải nói một đống, tốc độ nhanh đến mức vài lần Tần Việt muốn chen mồm vào cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng, thành công đem đề tài ‘khẩu nghiệp’ hôm qua chuyển thành ‘những câu chuyện kinh dị’ tít tận đến khi ai về nhà nấy.
Hạ Tinh Dã cảm thấy mình sắp thăng thiên vì thiếu nước.
Đm, mua nước cho hai thằng kia mà lại quên mua cho mình một chai mới cay chứ!
Rõ ràng y mới là người có nhu cầu nhất!
Trong lòng Hạ Tinh Dã kêu gào bản thân đúng là một người anh em đẹp trai đáng yêu nhất thế giới!
Tuy y cũng rất tò mò lý do làm Hạ Tịch biến mất hơn nửa năm trời nhưng thằng ranh kia lại ấp úng không chịu nói, y cũng không cố gắng hỏi cho ra lẽ, nhỡ đâu không phải chuyện tốt đẹp gì, chọc phải vết thương của người ta thì không được hay cho lắm.
Hạ Tịch về đến nhà mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghĩ đến tình cảnh khốn khổ của mình hiện tại thì hận không thể đâm đầu vào tường chết cho sảng khoái, bà nó, người ta xuyên sách nhận được bàn tay vàng làm Hệ thống, cậu xuyên sách mang tiếng cũng nhận được một cái bàn tay, cơ mà là bàn tay cứt chó. Cái thể loại ăn bớt nguyên liệu, đem Kí chủ thành xi măng vá lỗ hổng, đào cho cái hố sâu đến nửa năm, bạn bè giáo viên mặc kệ, ba mẹ nguyên chủ cũng mặc kệ nốt. Còn con mèo, đm, nếu không phải lúc đó cậu vì tỏ lòng trung thành giao chìa khóa phụ cho Tần Việt, không chừng con mèo kia đã sớm chết đói rồi!
Con mẹ nó đống sắt vụn đấy tạo nghiệp, còn Kí chủ Hạ Tịch cậu phải đi chùi đít cho nó!
Phắc!
Hạ Tịch hung hăng đấm một phát lên cái gối ôm, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết hết đống đổ nát này thì may ra cậu mới còn con đường sống yên ổn.
Nhưng lúc đó cậu bị Hệ thống đưa vào không gian hư vô, hoàn toàn không thu được bất kỳ tin tức nào của bên này, đối với những nhân vật trên đều nửa năm không liên hệ, cậu cũng không thể tìm ra được thêm manh mối nào nữa.
Hạ Tịch thở dài, thật sự rất khó khăn.
Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, mở di động ra, nhắn cho ba mẹ nguyên chủ mỗi người một tin nhắn. Cậu không dám gọi điện thoại, nói dài nói dai thành nói dại, nhỡ đâu cậu lỡ mồm nói ra mấy cái không hay thì lại bị xấu hổ. Trước tiên cứ làm vài bản nháp rồi mới cho hai vị kia biết thì hơn.
Ý chính của tin nhắn vừa gửi chính là có thể hẹn gặp mặt không.
Hạ Tịch nhắn xong thì tắt âm thanh điện thoại rồi ném qua một bên, định đi đọc sách một lúc cho tĩnh tâm lại, kết quả vừa ra ngoài cầm lên một lượt thì mới phát hiện điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ chia đều cho ba và mẹ nguyên chủ.
Ấn tượng của Hạ Tịch về hai vị này cũng chỉ tồn tại trong nhật ký, mặc kệ là do góc độ của người đứng xem hay đặt mình vào trong hoàn cảnh của nguyên chủ Hạ Tịch đều cảm thấy không có ấn tượng tốt. Thực ra cậu đối với những người cha mẹ ích kỷ đều như vậy, kể cả có là người ba không đáng tin cậy ở hiện thực của mình. Tuy nhiên, ba cậu tuy phong lưu thành tính, thường xuyên tìm đủ lại mẹ kế cho cậu nhưng vẫn đến thăm cậu định kỳ, hơn nữa cũng không bao giờ đem mấy người phụ nữ kia đến. Không giống như ba mẹ nguyên chủ, coi cậu ta thành một loại gánh nặng ảnh hưởng đến cuộc sống mới của bản thân.
Nhưng kể cả có không thích thì hiện tại Hạ Tịch vẫn phải trả lời điện thoại của họ.
Dù sao nói với ai cũng giống nhau, Hạ Tịch tùy tiện bấm cuộc gọi gần nhất của ‘ba’, ít nhiều thì cậu cũng từng đọc qua ‘Diễn viên tự học’ chắc là không có vấn đề gì lớn.
Điện thoại kêu hai tiếng rất nhanh đã được kết nối, một giọng nói trung niên mang theo chút run rẩy truyền vào bên tai:
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch là con sao? Con trai.....”
Nghe rất tang thương.
“Là con.” Hạ Tịch cố gắng đè âm thanh xuống làm cho giọng cậu trầm hơn: “Ba...”
“Ba, con nhớ ba....”
“Con trai, con đang ở đâu? Baba tìm con sắp điên lên rồi con ơi!” Người đàn ông ở đầu giây bên kia nghe được tiếng Hạ Tịch thì có chút nghẹn ngào, âm thanh như hệt bị ai cắm một nhát dao: “Con ngoan, đừng sợ, baba qua tìm con ngay!”
Giọng nói nức nở của người đàn ông thông qua một màn hình truyền đến tai Hạ Tịch, giống như là một đứa trẻ lạc đã lâu không tìm thấy bến bờ, Hạ Tịch thở dài, suy cho cùng người cha này vẫn rất quan tâm nguyên chủ.
Cậu sụt sịt mũi, quyết định an ủi người đối phương một chút: “Ba, con không sao, con đang ở nhà.”
“Con chờ chút, ba tìm mẹ con sau đó chúng ta cùng qua thăm con!!”
Hạ Tịch vừa mở của ra đã bị người ta ôm lấy.
“Con ngoan, Tiểu Tịch, Tiểu Tịch của mẹ đã về rồi!” Một người phụ nữ mặc áo lông màu trắng hai mắt đỏ bừng, trên mặt toàn là nước mắt, là mẹ của nguyên chủ.
Bà duỗi tay sờ mặt Hạ Tịch sau đó một lần nữa đem cậu ôm vào trong ngực: “Tiểu Tịch, con làm mẹ lo chết mất!”
“Vào nhà trước đã.” Người đàn ông trong điện thoại vừa nãy đã mở miệng, trong tay ông còn cầm một đống đồ to nhỏ, trong ánh mắt nhìn Hạ Tịch tràn đầy thương tiếc cùng không đành lòng.
Ba mẹ của nguyên chủ gặp nhau đều có chút khó xử, nên khi cả hai người ôm Hạ Tịch xong thì không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể đứng nhìn nhau xấu hổ.
“Ba, mẹ ngồi đi ạ.’ Hạ Tịch thở dài: “Con đi lấy nước cho hai người.”
Thừa dịp cậu vào phòng bếp, Khương Mi mới chậm rãi mở miệng: “Hạ Quân, mặc kệ trước đây chúng ta có chuyện gì, sau này...coi như là vì Tiểu Tịch một chút.”
Hạ Quân hé miệng, nói một tiếng được.
Hai người bọn họ kết hôn rồi nghi ngờ lẫn nhau, cãi nhau dẫn tới tình cảm tan vỡ. Trải qua thất bại của hôn nhân, sau khi tìm được gia đình mới thì trân trọng vô cùng, không muốn cùng người cũ liên lạc lại, triệt để muốn cùng niềm vui mới của bản thân hạnh phúc mãi mãi.
Nhưng họ lại đều không muốn nhìn thấy Hạ Tịch, giống như chỉ cần nhìn thấy cậu thì sẽ nghĩ đến những chuyện không vui về một quá khứ đổ vỡ trước kia.
Cuối cùng, bọn họ đều phát hiện ra mình sai rồi, đây là hai chuyện khác nhau, không thể vì chuyện này mà đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con trẻ.
Bởi vì Hạ Tịch luôn hiểu chuyện khiến cho người khác bớt lo, cũng chưa từng khiến cho hai người khó xử, cho dù ngẫu nhiên có lúc nói nhớ ba mẹ, nhưng bọn họ đều lấy lý do qua loa mà cho cậu rất nhiều tiền đủ để cậu sung sướng lớn lên, cũng nhất định không chịu hỏi đến thành tích của cậu miễn cho Hạ Tịch gặp áp lực, nhưng cuối cùng lại khiến cho cậu thành một kẻ cô độc, không có cách nào mở lòng ra kết bạn.
Khoảnh khắc khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp, bọn họ còn tưởng con trai chỉ nhất thời cùng bạn đi chơi đó đây, hoàn toàn không để trong lòng. Nhưng một tháng trôi qua Hạ Tịch vẫn không có tin tức, sinh hoạt phí cùng tiền tiêu vặt không ai động tới, hai người mới luống cuống điên cuồng tìm kiếm Hạ Tịch. Rồi điện thoại tắt máy, Wechat không ai trả lời, muốn tìm bạn học của con hỏi thăm thì mới nhớ ra mình hoàn toàn không biết ai cả.
Hạ Quân cùng Khương Mi lún sâu vào vũng bùn tự trách, bọn họ điên cuồng thu thập tin tức của cậu, còn đến sở cảnh sát báo án nhưng nửa năm qua còn chưa có động tĩnh.
Nếu Hạ Tịch gặp phải chuyện gì có lẽ hai người sẽ hối hận cả đời.
Bọn họ chưa cho Hạ Tịch thôi học, mà đến trường xin nghỉ dài hạn cho con, về phần nhà cậu, hai người vẫn thuê người dọn vệ sinh đầy đủ hi vọng một ngày nào đó Hạ Tịch có thể trở về.
May mà, hiện tại đứa con của bọn họ đang ngồi đây.
“Tiểu Tịch, con đi đâu vậy?” Khương Mi vẫn còn chút nghẹn ngào, bà nhìn chằm chằm cậu thanh niên gầy yếu trước mắt, đau lòng không thôi.
“Con đi lung tung thôi.” Hạ Tịch nói: “Con chỉ nghĩ là nếu con đi rồi thì hai người sẽ tìm con, con không muốn đi lâu nên để điện thoại ở nhà.”
“Con xin lỗi.” Hạ Tịch cúi đầu vò góc áo: “Con chỉ muốn hai người chú ý con, chăm sóc con thôi.”
“Lâu lắm rồi không ai ăn cơm cùng con nữa.”
Đây có lẽ là ước nguyện của nguyên chủ chăng?
Nước mắt của Khương Mi không nhịn được rơi xuống, suy cho cùng cậu cũng là miếng thịt cắt từ trên người của bà, kể cả Hạ Tịch có làm sai bà cũng không thể nào trách mắng cậu.
Trước nay bà không nghĩ đến cậu lại nhạy cảm đến như thế, từ nhỏ đến lớn thực sự đã phải chịu không ít khổ, chịu không ít tội.
“Tiểu Tịch, mẹ xin lỗi con, là mẹ không tốt, là chúng ta không tốt!!!” Khương Mi ôm lấy Hạ Tịch, vừa khóc vừa thở hổn hển. Hạ Quân cũng không chịu được rớt nước mắt, cảm thấy bản thân đúng là một người cha tồi tệ.
Buổi chiều Hạ Tịch không đi học, Khương Mi ở nhà làm cho cậu một bàn đồ ăn, ba người quây quần bên nhau.
Cho dù bọn họ không phải là cha mẹ ruột của mình, Hạ Tịch vẫn thấy cảm động.
Thực ra đứng trên góc độ tình cảm mà nói thì Hạ Tịch cùng nguyên chủ cũng không khác nhau là mấy, gia đình đều không được hạnh phúc.
Nhưng cậu rất lạnh nhạt, chấp niệm không nặng như nguyên chủ.
Hạ Quân cùng Khương Mi cúi đầu nhìn Hạ Tịch đang ăn cơm thì chỉ cảm thấy cậu bị thua thiệt, thay nhau gặp đồ ăn giống như đang bù đắp. Thẳng tới khi bát cậu xếp thành một ngọn núi nhỏ không có cách nào ăn được hai người mới ngừng tay.
“Tiểu Tịch, sau này mỗi tuần ba mẹ đều đến thăm con được không?”
Hạ Tịch định nói là không cần nhưng cuối cùng cũng đành nhịn xuống, nhẹ nhàng gật đầu. Đây là ước mơ mà nguyên chủ theo đuổi, coi như cậu thành toàn cho cậu ấy.
Buổi tối, Hạ Tịch mở quyển sổ nhật ký của nguyên chủ, nghiêm túc nhìn lại một lần, cuối cùng nhấc bút lên viết ở trang cuối cùng vài dòng chữ:
[Không biết cậu ở bên kia có đọc được không, hôm nay ba mẹ cậu đến, bọn họ làm đồ ăn cho cậu, còn đồng ý mỗi tuần đến tới thăm cậu nữa. Chắc là cậu vui lắm vì không cần phải khiến họ chú ý nữa.]
[Hạ Tịch, mặc kệ người khác có thương cậu hay không, cậu cũng phải thương lấy chính mình, sống cho tốt nhé!]
Nguyên chủ có thể nhìn thấy không?
Chắc hẳn không thể, nhưng Hạ Tịch vẫn muốn làm như vậy, cũng là để an ủi chính mình một chút.
Hiện tại, cậu cũng chỉ có hi vọng mong rằng người ba phong lưu ở bên kia có thể đối tốt với nguyên chủ một chút.
Giải quyết xong vấn đề về ba mẹ, bây giờ đến bạn bè.
Hạ Tịch cảm thấy vô cùng may mắn vì hai vị kia vẫn giữ được một cái đầu lạnh không làm ầm làm ĩ mọi chuyện lên, huống hồ cũng bởi vì tính cách hướng nội của nguyên chủ mà hầu như trong trường học cậu không có nhiều người chú ý đến. Thế nên vấn đề về bạn bè này có lẽ chỉ còn lại việc giải thích cho Tần Việt và Hạ Tinh Dã.
Đêm xuống, Hạ Tịch tạo một nhóm chat.
Hạ Tịch: [Tớ có chuyện muốn nói.]
Hạ Tịch: [Là chuyện về nửa năm trước...]
Hạ Tinh Dã: [Nhanh, rửa tai lắng nghe.]
Hạ Tịch: [Nói trước đừng cười tớ.]
Hạ Tinh Dã: [Tưởng gì, tớ ở bên này cười cậu cũng đâu nhìn thấy được.]
Tần Việt: [Hạ Tinh Dã câm đi, @Hạ Tịch cậu nói.]
Hạ Tịch: [Lúc ấy bên nước ngoài có một trường học tuyển sinh không công khai, ba mẹ tớ có người quen nên đăng kí một suất cho tớ. Rồi họ làm vé máy bay cả đêm rồi bắt tớ đi luôn. Ở bên đó tớ dùng số điện thoại khác nên không liên lạc với các cậu được.]
Hạ Tịch: [Nhưng ngoại ngữ của tớ không tốt, ở bên kia cố gắng lắm rồi nhưng thành tích kém hơn rất nhiều nên ba mẹ tớ mới đồng ý cho tớ quay về.]
Hạ Tịch: [Cảm ơn các cậu đã quan tâm tớ, tớ xin lỗi vì không kịp thời thông báo cho hai cậu, nhưng tớ thực sự gặp rất nhiều khó khăn.]
Hạ Tịch: [Tớ nhớ các cậu lắm...]
Hạ Tịch một hơi đánh ra mấy trăm chữ, sau đó khẩn trương nhìn điện thoại di động. Cậu thực sự không muốn lừa hai người kia một chút nào, nhưng nếu cậu dám nói ra chân tướng chắc chắn sẽ gây nên hậu quả không ai gánh nổi. Chả nhẽ cười hề hề rồi bảo các cậu đang sống trong một quyển tiểu thuyết còn Tần Việt là nam chính à?
Có bị ngu đâu.
Di động rung lên, Hạ Tịch vội vàng cầm lấy, là Hạ Tinh Dã nhắn lại.
Hạ Tinh Dã: [Không sao đâu, tớ biết cậu rất cố gắng rồi, chúng tớ dù sao cũng chỉ quan tâm cậu thôi, cậu sống tốt là được.]
Tần Việt: [Ừm.]
Ba người nói lung tung một lúc mới kết thúc đi ngủ. Cho đến lúc này, tảng đá trong lòng Hạ Tịch mới buông xuống được.
Hờ, sống rồi.
Hạ Tịch không biết cậu còn phải ở đây bao lâu, nhưng tốt xấu gì về sau cậu cũng không cần làm nhiệm vụ nữa, có thể thoải mái ở chung với Tần Việt.
Bình tĩnh mà nói, nam chính đẹp trai, tốt bụng rất thích hợp để trở thành bạn.
Tính thích nghi của Hạ Tịch không tồi, nếu đã không thể trở về được thì cậu muốn xấy dựng một cuộc sống thật đẹp, học tập tốt, thi đại học rồi làm một vài chuyện của tuổi trẻ.
Từ khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, Hạ Tịch cảm thấy mối quan hệ của cậu và Tần Việt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thậm chí cậu còn thường xuyên trêu ghẹo hắn, mỗi lần đều chọc cho nam chính đen mặt, nghẹn thành một con cá nóc muốn phun cũng không phun được. Chỉ đáng thương cho tờ giấy nháp của hắn, bị chủ nhân ấn tới biến dạng.
Hạ Tịch hi hi ha ha cười ầm lên, Tần Việt này đáng yêu chết mất.
Tiết tự học vào buổi tối lớp mười hai hầu hết chỉ để làm bài tập, chỉ khi nào có bài thi hay kiểm tra thì giáo viên mới lên lớp dạy. Bây giờ là tiết toàn học, các thành viên trong lớp đều tự động lôi đề ra luyện, trong lớp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh của tiếng bút quẹt lên giấy.
Hạ Tịch vừa mới làm được một nửa đề thì trước mắt tối sầm lại.
Trong phòng học im lặng tầm ba giây, sau đó lập tức loạn thành một nồi cháo lòng:
“Sao lại thế này?”
“không biết, làm tớ sợ đến mức tưởng mình bị mù!!!!”
“Bị ngắt điện à?”
“Thật á?”
“Mở chốt lên xem!”
“Rồi, có được đâu!!!”
“Mất điện rồi!”
“Tốt quá, không phải tự học nữa!”
“Có được tan sớm không nhỉ?”
.....
Phòng học lung tung lùng tùng mấy lời nói ầm ĩ, lớp phó học tập không chịu nổi nữa gõ lên bàn: “Trật tự nào!” Cậu ta nói: “Yên tĩnh lại đã, từ từ xem thầy cô xử lý thế nào!”
Tuy nhiên câu nói này vẫn không có tính sát thương với lũ học sinh là bao, mấy người vẫn tiếp tục nói chuyện, chỉ là đè âm thanh xuống một chút, thực ra học sinh tuổi nào chả coi việc mất điện là một việc đáng ăn mừng, được nghỉ ngơi không cần chịu áp lực học hành.
Dường như tất cả mọi người đều vui vẻ, trừ Hạ Tịch.
Cậu không có cách nào xua đi cái ‘câu chuyện có thật’ của Hạ Tinh Dã, luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó sờ mặt mình...
QAQ
Hạ Tịch càng nghĩ càng sợ, liều mạng khống chế ý nghĩ của bản thân quên nó đi nhưng lại không quản được đầu óc, mồ hôi lạnh trên người ứa ra như suối.
Không được, không thể ngồi chờ chết kiểu này!
Hạ Tịch quyết định làm một số hành động để bảo toàn mạng sống.
Lúc tối om thế này chỉ có thể dùng điện thoại chiếu sáng là ổn nhất, Hạ Tịch nghĩ giáo viên còn lâu mới tới, không nhịn được lôi từ trong túi ra.
Tần Việt cũng hẳn là đang nhàm chán, Hạ Tịch nghĩ thế. Hơn nữa, nếu hai người cùng nhau xem phim thì có lẽ lòng can đảm của cậu sẽ to hơn một chút.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vai Tần Việt, quơ quơ di động: “Nam thần, xem phim không?”
“Ừ.” Trong lòng Tần Việt rất vui vẻ nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc giống như hắn chỉ đang cố gắng cùng cậu phối hợp.
Cùng không biết tiểu khốn nạn này lại bày ra cái trò gì hố người ta.
Tần Việt ngoắc ngoắc khóe miệng, là phim tình yêu hay phim văn nghệ nhỉ...Tóm lại mặc kệ là cái mọe gì thì việc hai người dùng chung một cái tai nghe sau đó tựa vào nhau cùng xem phim, nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn.
Tần Việt liếc Hạ Tịch một cái, cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại di động tìm cái gì đó, ánh sáng chiếu lên mặt cậu hiện ra những đường nét nhu hòa.
Rất có tình thú.
Hạ Tịch không chờ Tần Việt vươn tay ra đã nhét thẳng tai nghe vào trong tai hắn, sau đó chọt lên vai Tần Việt một cái: “Nam thần, anh lại gần đi.”
Lại gần, cậu ta dám yêu cầu mình lại gần!
Yết hầu của Tần Việt hơi giật, hiện tại trong phòng học tối tăm không một chút ánh sáng, chỗ ngồi của bọn họ gần cửa sổ, ánh sáng từ điện thoại di động chiếu lên mặt kính, sườn mặt của Hạ Tịch cùng với đường cong uốn lượn xuống cổ của cậu, yết hầu đều cực kỳ gợi cảm.
Tần Việt nhịn không được nuốt nước miếng.
“Anh lại gần đây đi, thấp xuống.” Hạ Tịch không nhìn thấy động tác của hắn, đơn giản chỉ dùng tay chạm lên đầu của hắn muốn ấn xuống.
Tứ chi của Tần Việt cứng đờ, càng đến gần trong đầu hắn càng chỉ còn lại ý nghĩ ‘sắp chạm rồi.’
Hắn dường như có thể nghe thấy hô hấp của Hạ Tịch văng vẳng bên tai, cánh tay của hai người chạm vào nhau nhiệt độ cơ thể cứ thế truyền qua cho đối phương, mặt Tần Việt hơi đỏ, còn trong lòng Hạ Tịch thì cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, nhịn không được dán qua.
Hiện tại cậu ngồi gần vào bàn, đem mấy quyển sách lập thành một cái hàng rào chắn sáng, Tần Việt hơi nghiêng người chống nửa cánh tay lên bàn giúp Hạ Tịch ngăn nguy cơ bị bên ngoài tập kích.
Ngón tay của cậu di chuyển hai cái trên màn hình, nội dung bên trong bắt đầu được chiếu.
Một tiếng sư tử rống uy vũ lên trước, ngay sau đó mà một đoạn nhạc khiến cho người ta cảm thấy thư giãn.
Gân xanh trên trán Tần Việt nhảy lên, thực sự có một dự cảm không lành.
Kết quả giây tiếp theo di động liền chứng thực suy nghĩ của hắn, trên màn hình là một đôi nhân vật đang đuổi bắt lẫn nhau.
Ngoài Tom and Jerry thì còn ai trồng khoai đất này nữa!
Hạ Tịch còn không sợ chết mà kiêu ngạo: “Nam thần, cùng em ôn lại kỷ niệm xưa nha.”
Kỳ thực là cậu đang sợ nên bất cứ bộ phim nào cũng không có khả năng khiến tâm trạng cậu bình tĩnh lại được, nhưng cái bộ phim có nội dung đơn giản xem một tập là hiểu này lại làm được điều ấy. Đúng là kinh điển của tuổi thơ, có tác dụng mạnh mẽ chữa trị tổn thương tâm lý, áp lực khủng hoảng, làm cho người người nhà nhà đều sung sướng!
Tần Việt nhìn con mèo con chuột bắn nhau như ngóe trên điện thoại, muốn xách đít bỏ đi.
Tôi...con bà nó...cậu còn dám cho tôi xem cái này!
Nhưng Hạ Tịch lại xem vui vẻ, cười đến mức bả vai cũng rung lên.
Hay đến thế cơ à?
Tần Việt buồn cười, hắn hoàn toàn bỏ di động qua một bên, trong mắt chỉ toàn là Hạ Tịch.
Bới vì Hạ Tịch ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài là sao trời, từ góc độ này hắn nhìn Hạ Tịch vì nhịn cười mà không ngừng dùng sức lên miệng khiến quai hàm phình lên, phúng phính.
Đáng yêu quá...
Hắn theo bản năng duỗi tay định chọc lên má cậu, kết quả lại chạm phải một vật mềm mềm, hình như là ngón tay Hạ Tịch.
Theo lẽ thường hắn nên tách ra luôn nhưng Tần Việt lại không làm thế, trong bóng tối ma xui quỷ khiến khiến hắn gỡ bàn tay cậu khỏi mặt rồi bao lại trong tay mình.
- -----
Kidoisme: Hạ Lươn Lẹo:v Tần thiếu nữ:v
Yay! Được 10K lượt đọc rồi, xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!!! /bắn tymmmm/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...