Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ
Phía bên phải của Kỳ Lan, cách hai chỗ ngồi có một nữ sinh cao trung xinh đẹp thanh thuần ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ta là bạn thân của nữ sinh đang ở trong lòng ngực của Thịnh Trầm, hai người đều đến từ một trường.
Thanh danh của Thịnh Trầm cùng Kỳ Lan, ở mười mấy trường cao trung đều phi thường vang dội.
Lúc trước chưa từng thấy hai người, nữ sinh không thích thậm chí là thực chán ghét hai người này, nhưng lúc nhìn thấy hai người đặc biệt là sau khi thấy được ngoại hình của Kỳ Lan…Ánh mắt nữ sinh yêu thích, mê luyến ái mộ nhìn góc nghiêng tuấn tú của Kỳ Lan, trong lòng như có nai con chạy loạn.
Kỳ Lan làm lơ sự khiêu khích của Thịnh Trầm.
Tự nhiên cũng không nghe lời của nữ sinh nói.
Anh uống rượu như là đang uống nước, mặt mày vững vàng, cả người tựa hồ cùng thế giới bên ngoài ngăn cách.
Lúc mà nữ sinh muốn tới gần anh, anh lạnh lùng không kiên nhẫn mà liếc mắt qua nhìn một cái, trong mắt cảnh cáo cùng lãnh khốc, trực tiếp đem nữ sinh cố định tại chỗ, trên mặt máu rút đi trở nên trắng bệch.
Đông ——(Bản edit này được đăng duy nhất tại .
com Khủng Long Ăn Mì.
Những trang khác đều là ĂN CẮP.
Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.
)Cửa phòng bị một lực đẩy mạnh mẽ mở phát ra thanh âm, làm không gian đang ầm ĩ ồn ào trong phòng đột nhiên an tĩnh xuống dưới.
Mọi người nhìn về phía cửa phòng, về sau tất cả đều hô hấp hơi ngừng lại.
…“Kỳ, Lan!”Nguyễn Khanh Khanh ở cửa đại khái nhìn quanh phòng một vòng, về sau nhìn thấy Kỳ Lan, thẳng tắp mà đi đến chỗ của anh.
Tất cả ánh mắt ý vị không rõ dừng lại trên người cô đều bị cô hoàn toàn làm lơ.
Gương mặt của cô tuyệt sắc khuynh thế thoạt nhìn thanh lãnh như cũ, cao ngạo như cũ, nhưng mặc cho ai đều có thể nhìn ra tới, cô thực tức giận, cô đang cố gắng kiềm chế duy trì trấn định.
“Anh tới loại địa phương này làm cái gì?!”“Cô ấy là ai?!”Nguyễn Khanh Khanh đứng ở trước mặt của Kỳ Lan, trầm giọng hỏi.
Kỳ Lan: “…”Kỳ Lan bưng chén rượu nghiêm túc nhìn mặt của Nguyễn Khanh Khanh, đặc biệt là đôi mắt của Nguyễn Khanh Khanh một lát, buông chén rượu câu môi hước cười: “Em thật sự để ý sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...