chương 3: Đồ lót, áo sơ mi, áo khoác vest nhỏ, váy xếp nếp chưa che đầu gối...!Nguyễn Khanh Khanh cẩn thận mặc xong, sửa sang một lần nữa, đem nếp gấp trên quần áo vuốt phẳng lại.Bộ đồng phục học sinh của cô chỉ được thay vào một ngày hôm qua, chỉ mặc một ngày, nên cũng không bẩn.Sau khi chuẩn bị xong quần áo, Nguyễn Khanh Khanh đi vào bên trong phòng vệ sinh.Chờ ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã rửa mặt xong, cũng tự mình xử lý kỹ quần áo bừa bãi trong phòng.Tổng thể khôi phục lại thành dáng vẻ cao lãnh lạnh lùng của hoa khôi vườn trường lúc ngày thưởng.Kỳ Lan lúc này đã tỉnh.Hắn nửa nằm ở trên giường, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Nguyễn Khanh Khanh, ánh mắt thâm thúy, đội môi mỏng hơi mỉm lại, bộ dáng nghiêm túc cùng hắn ngày thường khác nhau rất lớn.Nguyễn Khanh Khanh nhìn hắn như vậy, trong lòng càng thêm xác định nam chủ này đã chán ghét cô.Cô run rẩy cánh bướm, ra vẻ không tự biết, rụt rè đem một sợi tóc trên gò má cuốn ra đằng sau cánh tai, thuần khiết lại có vẻ giả tạo giả vờ cười cười với thiếu niên, mở miệng nói:"A Kỳ, anh tỉnh rồi sao? "Nguyễn Khanh Khanh cũng không phải là Nguyễn Khanh Khanh nguyên bản của trong sách.Cô là một người được giao nhiệm vụ, và đây là thế giới nhiệm vụ của cô.Sau khi cô chết trong thế giới của riêng mình, cô đã bị ràng buộc bởi một hệ thống bạch nguyệt quang, hệ thống nói với cô rằng chỉ cần cô hỗ trợ nó làm nhiệm vụ, cô có thể sống lại.Cô đã đồng ý với điều kiện này.Đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên mà cô cần thiết phải hoàn thành.Nhiệm vụ của cô là ở trong một thế giới nhiệm vụ này, đó là bám vào trên người bạch nguyệt quang của nam chủ, sắm vai hình tượng của bạch nguyệt quang, và không được sụp đổ thiết lập ban đầu, nhiệm vụ cuối cùng là cô phải đi hết vận mệnh của bạch nguyệt quang.Trên thế giới này, bạch nguyệt quang cũng chính là người mà Nguyễn Khanh Khanh thay thế là một giáo hoa vừa lạnh lùng vừa cao lãnh ở vườn trường, trên thực tế cô ta lại là một con người ham tiền lại ham quyền thế.chương 4: : Bạch nguyệt quang vườn trường trong văn học mười tám cấmGiáo hoa của trường lại là bạch nguyệt quang của Kỳ Lan, gần như tất cả học sinh trong trường đều biết Kỳ Lan thích cô, trong lòng cô cũng thích Kỳ Lan, nhưng bởi vì cuộc sống riêng tư của Kỳ Lan quá hỗn loạn, bạn gái thay đổi hết lần này đến lần khác, là pháo vương rất nổi tiếng trong ở trường học, cô rất tức giận Kỳ Lan, vẫn luôn làm bộ như là không quen biết Kỳ Lan.Thắng đến khi Nguyễn gia đột nhiên xuất hiện nguy cơ, Nguyễn Khanh Khanh là một thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng, thật sự chịu không nổi những ngày tháng không có tiền tiêu vặt, liền véo mũi tìm Kỳ Lan, ở ngay trước mặt toàn trường tỏ tình với hắn, hai người liền trở thành một đôi bạn trai bạn gái.Nguyễn Khanh Khanh tự xưng là bạch nguyệt quang của Kỳ Lan, cảm thấy mình củng Kỳ Lan trước kia những nữ nhân kia không giống nhau, tâm an thoải mái tiêu hết tiền của Kỳ Lan.Nhưng cô lại không biết, bạch nguyệt quang một khi mị lực bị giảm đi sẽ mất đi rất nhiều, hơn nữa tất cả những khuyết điểm của cô đều bị Kỳ Lan nhìn thấy, kết quả là, Kỳ Lan rất nhanh liền chán ghét cô.Nguyễn Khanh Khanh đã đến thế giới này được hơn hai năm.Bắt đầu từ khi mới nhập học vào lớp 10.Cô dựa theo tư liệu mà hệ thống đưa ra, duy trì nhân thiết cao lãnh lại lạnh lùng của bạch nguyệt quang, đi theo vòng tròn tình tiết trong cốt truyện của bạch nguyệt quang...!Trở thành bạch nguyệt quang của Kỳ Lan...!Hơn một tháng trước, Nguyễn gia xảy ra chuyện không lâu sau đó cô lại đi tìm đến Kỳ Lan, tỏ tinh với hắn, sau đó cùng hắn lên giường...!Rồi lại rút hết tiềncủa hắn để tiêu xài...!Cô tính toán thời gian một chút, vai diễn bạch nguyệt quang này của cô hắn là sắp đi đến hồi kết rồi.Nguyễn Khanh Khanh híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhu hòa.Thiếu nữ mặc một bộ đồng phục của trường trung học quý cao cấp, cô có một khuôn mặt tinh xảo lại xinh xắn, da thịt của cô trắng nõn tựa như mỡ dê, mặt mày như họa, mải tóc màu trà xoăn dài xõa tung tự do bên hông, làm cho cô càng giống như một cái mê chưởng, tràn đầy mị lực quyến rũ câu lấy lòng người.chương 5: : Bạch nguyệt quang vườn trường trong văn học mười tám cấmHầu kết khẽ lăn lộn, thiếu niên nhàn nhạt "Ừm" một chút, thuần thục từ trong tủ đầu giường lấy ra hai xấp tiền, ném xuống dưới chân giường.Đó là một hành động tương tự như một sự xúc phạm.Nguyễn Khanh Khanh thấy thể đúng lúc cắn cắn môi, trên mặt thích hợp lộ ra vẻ mặt khuất nhục.Nhưng trong nháy mắt cô đã khôi phục bình thường, có chút ý tử dám giận không dám nói.Kỳ Lan ban đầu đưa tiền cho cô, lúc đưa đồ cho cô, còn có thể tả tà cười nói những lời dễ nghe, nhưng gần đây hắn càng ngày giống như càng trầm mặc, giống như hôm nay, hắn trực tiếp ném tiền xuống đất, cái gì cũng không nói một lời nào với cô cả.Nguyễn Khanh Khanh đứng tại chỗ chờ một lát, hắn vẫn không nói, thậm chí còn cúi đầu nhìn cũng không thèm nhìn về phía cô.Chậc chậc.Điều này thực sự là ...Thật tuyệt vời.Hơi suy nghĩ một chút dựa theo tính cách của bạch nguyệt quang, trước mắt cô nên làm như thế nào.Nguyễn Khanh Khanh hừ nhẹ một tiếng, tiến lên cầm lấy hai vạn đồng tiền, đi đến bàn làm việc, đem tiền bỏ vào trong túi xách của cô, xách cặp sách trực tiếp rời đi.Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, để cho thấy răng cô đã tức giận.Lúc đóng cửa, Nguyễn Khanh Khanh cố ý tạo ra tiếng động rất lớn.Căn hộ này là của Kỳ Lan.Cả hai đều đã quan hệ tình dục ở đây.Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy Kỷ Lan trong phỏng ngủ lúc này, hẳn là sẽ nóng nảy mảng cô một tiếng, sắc mặt cũng sẽ lộ rõ một chút trào phúng khinh bỉ cô.Dù sao, thời điểm này Kỳ Lan cũng đã bắt đầu khinh bỉ cô.Và cô cũng sẽ sớm không còn phải là bạch nguyệt quang của hắn nữa rồi.Thánh cao là một trường trung học quý tộc.Nguyễn Khanh Khanh là giáo hoa của trường thánh cao, hiện tại cô đang học năm thứ ba.Ăn sáng xong ở cửa hàng ăn sáng xung quanh trường học, Nguyễn Khanh Khanh chậm rãi bước vào khuôn viên trường học, đi đến tòa nhà giảng dạy, cô mới sở sở khuôn mặt của minh, ý thức được minh hiện tại vẫn còn là để mặt mộc, hôm nay cô không có trang điểm.Quên đi, nữ sinh trung học thỉnh thoảng không trang điểm cũng không có gì là không tốt.Nguyễn Khanh Khanh buông tay xuống, tiếp tục chậm rì rì đi về phía trước.Không chậm không được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...