Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ


Nguyễn Khanh Khanh bị ngã, đau đến “A” nhẹ một tiếng.

Thân thể Kỳ Lan bỗng nhiên cứng đờ.

Anh trừng lớn đôi mắt nhìn Nguyễn Khanh Khanh, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, giống như là bị dọa đến vậy.

Nguyễn Khanh Khanh nhíu lại mi, không nói lời nào.

Kỳ Lan cũng không nói chuyện.

Mà Mặc Thánh Ngôn bên cạnh cũng không phát ra tiếng.

Trong phòng nhất thời lâm vào một trận yên tĩnh.

Ước chừng một phút sau.

“…Kỳ Lan!”“Thực xin lỗi Khanh Khanh, em không có sao chứ?!”Kỳ Lan lắc lắc đầu, nhanh chóng đứng dậy cũng đem Nguyễn Khanh Khanh kéo lên.


Sắc mặt Nguyễn Khanh Khanh lúc này đã biến thành vẻ mặt hàm chứa tức giận, lại miễn cưỡng nhẫn nại không có biến thành bộ dạng phát hỏa.

Cô tự nhận cảm thấy phản ứng này thực sự phù hợp với dáng vẻ bạch nguyệt quang.

Trái tim Kỳ Lan từng trận từng trận đau đớn.

Anh vội vàng rút ra khăn giấy ở bên trên bàn trà, một bên hướng Nguyễn Khanh Khanh xin lỗi, một bên cong eo, mềm nhẹ thật cẩn thận lau đi vết bẩn dính trên đồng phục của Nguyễn Khanh Khanh.

Hơn nữa, anh thấy Mặc Thánh Ngôn đang nhìn mình cùng Khanh Khanh, anh liền nghiêng nghiêng người, chặn ánh mắt Mặc Thánh Ngôn.

(Bản edit này được đăng duy nhất tại .

com Khủng Long Ăn Mì.

Những trang khác đều là ĂN CẮP.


Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.

)Mặc Thánh Ngôn: “…”Mặc Thánh Ngôn thấy thế khóe miệng co rút.

Vết bẩn càng lau càng lớn, ở trên áo sơmi trắng tinh hết sức chói mắt.

Nguyễn Khanh Khanh khuôn mặt trầm lại, nhấp miệng, mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra cô giờ phút này tâm tình thập phần không tốt.

Kỳ Lan cảm thấy rất luống cuống.

Ngón tay anh cũng run rẩy nhè nhẹ, lời xin lỗi cũng dần trở nên lộn lộn, cả người hơi khom xuống, nhìn qua trông thật yếu đuối đáng thương.

Nguyễn Khanh Khanh hơi híp híp mắt.

Cô cẩn thận quan sát Kỳ Lan đã uống say khướt, chợt nghĩ thầm, xem ra bạch nguyệt quang là cô đây hiện giờ vẫn như cũ chiếm cứ một chút địa vị ở trong lòng tên nam chủ ngựa giống Kỳ Lan này.

Cô khép nửa đôi mắt.

Qua một lát sau, Nguyễn Khanh Khanh duỗi tay ra bắt lấy cổ tay của Kỳ Lan, giọng nói mềm nhẹ như lông hồng lại trộn lẫn một chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận