"Chủ nhân, thứ bên trong kia không phải đối thủ của Tiêu Linh, cô không phải lo lắng."
Tần Kinh Thước nghĩ, cô việc gì phải lo lắng, Tiêu Linh người này, quán sẽ làm mặt ngoài công phu, tuyệt không sẽ làm Xán Xán xảy ra chuyện.
Không khác cô đoán là bao, hơn mười phút sau Xán Xán và Tiêu Linh cùng trở ra, chẳng qua hắn đã bị thương, được Xán Xán đỡ ra ngoài, một tay che ngực, khóe miệng đỏ tươi, trông có vẻ là vừa nôn ra máu, Xán Xán vừa áy náy vừa cảm kích mà đỡ hắn.
Hắn vừa bước ra đã nhanh chóng hô hoán mọi người: "Chạy nhanh, mau rời khỏi nơi này!"
Sắc mặt Ngũ Lục ảm đạm hẳn, vừa rồi gã không chịu nghe lời Tần Kinh Thước nói nên bây giờ mới bị vả mặt, đến Tiêu Linh còn bị thương, nếu Xán Xán chỉ đi vào một mình thì chắc chắn có đi mà không có về.
Dáng vẻ ra lệnh của Tiêu Linh lại càng khiến gã khó chịu hơn, gã còn muốn lầu bầu vài câu nữa, nhưng vừa quay ra liền trông thấy một loạt dấu chân máu sau lưng Tiêu Linh, còn có một cái bóng của con quái vật khổng lồ đang loáng thoáng ở phía sau đuổi theo, gã nhanh chóng quyết định xung phong chạy đi trước.
Mọi người đều thấy cạn lời trước hành động của gã, có người chủ động đi đến chỗ Xán Xán cùng đỡ Tiêu Linh rời đi, hỏi: "Tìm được thứ đó chưa?"
"Đã lấy được."
Tần Kinh Thước đi theo phía sau bọn họ, nhìn về phía phong thư làm từ tấm da dê.
Rời khỏi ngôi làng, Xán Xán chủ động đưa phong thư cho Tiêu Linh, quay qua nói với người bên cạnh: "Đây là vật do Tiêu Linh tìm được, không liên quan gì đến tôi."
Ánh mắt Tần Kinh Thước tức khắc trở nên sâu thẳm.
Trên quốc lộ có ba chiếc xe việt dã quân dụng đang dừng, Ngũ Lục dẫn đầu nổ máy một chiếc, chạy xe đến bên cạnh Tần Kinh Thước, gã hạ cửa sổ xe xuống, nheo mắt ngậm một điếu thuốc.
Tàn thuốc rơi xuống bay trong không khí, gã chậm rì rì nhả ra một vòng khói, nói: "Tiểu thư Thanh Thanh ngồi xe tôi."
Tần Kinh Thước đột nhiên bị nhắc tới, cô nhịn không được lui về phía sau một bước lại đụng phải Tô Nhược đang đứng sau lưng.
Tô Nhược nghiêng đầu, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô giúp cô ổn định thân thể.
Tiêu Linh và Xán Xán đồng thời xoay người lại, Xán Xán chợt nhớ tới điều gì đó, cậu ta nhớ ra liền lên tiếng: "Tiêu Linh, tôi nhớ không nhầm thì học tỷ Thanh Thanh là bạn gái của anh mà."
Thật ra Xán Xán vẫn luôn cảm thấy người như học tỷ Thanh Thanh không phải là loại người mà ai cũng có tư cách xum xoe tới.
Đã gần trưa, ngày nắng như thiêu đốt, hai bên đường đều là núi cao, giữa hai dãy núi lại không hề có gió khiến không khí càng thêm oi bức.
Tiêu Linh nở nụ cười gượng gạo, nhìn thẳng về phía Tần Kinh Thước, nói một câu: "Là do tôi không bảo vệ tốt cô ấy, hiện tại bên cạnh cô ấy đã có Tô Nhược."
Sau khi nghe một câu buồn bã kia, Ngũ Lục thấy nhàm chán nên bỏ đi, Tần Kinh Thước được sắp xếp ngồi cùng xe với Tiêu Linh.
Mọi người cùng lên xe, Xán Xán phụ trách lái xe, thỉnh thoảng cậu ta lại nhìn lên kính chiếu hậu quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Linh và Tần Kinh Thước.
"Đầu hơi đau." Tiêu Linh nói xong định dựa nhờ vào vai Tần Kinh Thước, nhưng ngay giây tiếp theo, Tô Nhược đã duỗi tay tới đẩy đầu của hắn ra xa.
"Ngực cũng hơi đau." Tiêu Linh đúng thật là đang suy yếu, dù sao vết thương vừa rồi cũng chưa được xem xét cẩn thận, hắn mong chờ nhìn Tần Kinh Thước, "Thanh Thanh, em có thể xoa giúp tôi không?"
Cách Tần Kinh Thước, tay Tô Nhược lại duỗi tới lần nữa, nhân lúc Tiêu Linh không chú ý dùng sức vỗ mạnh vào lưng hắn.
Tiêu Linh: "......"
Trái tim suýt chút nữa đã bị cậu ta đánh bay ra ngoài.
Phía trước còn có một Xán Xán, hắn không muốn mất bình tĩnh, chỉ đành căm phẫn trừng mắt với Tô Nhược đang che kín mắt, ánh mắt mang vài phần cảnh cáo.
"Thanh Thanh..." Tiêu Linh đang muốn nói gì đó lại bị Tần Kinh Thước lạnh mặt nhìn qua.
Cô lãnh đạm nói: "Một vừa hai phải thôi."
Tiêu Linh mất hứng mà bĩu môi, mang cái dáng vẻ của người bị bạn gái bỏ rơi diễn rất sống động.
Đúng vậy, hết thảy đều là diễn.
Tên ác quỷ tâm cơ thâm trầm này sẽ không thực sự thích bất cứ người nào.
Theo đuổi Lộ Thanh Thanh hồi đại học chỉ là bởi vì có một chút rung động cùng dụng vọng khó gọi thành tên thôi thúc.
Cảm giác rung động kia không phải do mất kiểm soát mà tới, nhưng đối với loại người có ham muốn khống chế mãnh liệt như hắn thì cảm giác ấy vô cùng khó chịu, cho nên Lộ Thanh Thanh đã trở thành bạn gái của hắn.
Hắn biết rất rõ, bản thân sẽ tuyệt đối không thích loại người như Lộ Thanh Thanh, cho nên khi gặp lại cô sau lần bị đẩy xuống xe ấy, hắn đã không chút do dự mà bóp chết cô.
Thậm chí, trong lần gặp lại sau đó, hắn cũng không chút do dự mà ra tay với Tần Kinh Thước.
Âm thanh từ động cơ ô tô phát ra rất lớn, Tần Kinh Thước nhắm mắt lại dưỡng thần.
Một tên ác quỷ vô tình ích kỷ giả nhân giả nghĩa thì nên xử lý như thế nào bây giờ?
Nếu không đã thích, thì để hắn hận đi, dù quá yêu hay quá căm hận thì đều có thể dẫn con người đi tới diệt vong.
Ô tô một đường đi thẳng về hướng nam, băng qua mấy điểm dày đặc xác sống, nhưng nhờ có dị năng giả mở đường nên đều có thể biến nguy thành an mà vượt qua.
Trăng khuyết treo trên bầu trời, bây giờ trời đã vào đêm, ô tô tiến vào thành phố Trường Ninh, khi đi ngang qua một siêu ở trung tâm thành phố, Ngũ Lục hét to gọi mọi người xuống xe.
"Mọi người mau đi ra đi, chúng ta nghỉ ở chỗ này một đêm."
Ngũ Lục còn cố ý chạy đến xum xoe trước Tần Kinh Thước, gã ra vẻ thâm trầm nói: "Học tỷ Thanh Thanh, mấy tòa nhà này đều đã được chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi, bên trong còn có người phe ta, rất an toàn, một đường tới đây cũng không đụng phải một cánh tay của bọn xác sống, dị năng giả cấp ba như tôi lại không có bao nhiêu......"
Mạt thế tới được nửa năm, người bình thường thức tỉnh trở thành dị năng giả đại đa số là cấp một, cấp ba vô cùng hiếm, điều này chính là lí do để Ngũ Lục khoác lác.
Tần Kinh Thước lại không hề chú ý tới nội dung câu chuyện của gã, cô ngơ ngác hỏi: "Anh vừa gọi tôi là gì cơ?"
"Thì là học tỷ...Thanh Thanh."
Tần Kinh Thước: "......"
"Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha", Xán Xán mới xuống xe, nghe vậy lập tức đỡ eo cười, cậu ta bước qua vỗ vai Ngũ Lục, "Lão Lục à, anh trở thành sinh viên đại học Trường Ninh từ khi nào thế?"
"Lão Lục đây chưa từng tới trường đấy, sao nào, chữ cũng không biết đấy, ông đây...!Không đúng, thằng nhóc cậu cười cái gì?"
"Không có gì không có gì, ha ha ha ha ha"
Ngũ Lục: "......" Cậu đang ngứa đòn phải không?
Tần Kinh Thước mở cửa xe đi xuống, vẫy tay gọi Tô Nhược, Tô Nhược vui sướng lon ton đi theo, cậu còn đeo lụa trắng, hưng phấn nhìn đông nhìn tây, biểu cảm có vẻ rất phấn khích, Tần Kinh Thước đành phải lôi cậu đi, chẳng nhỡ cậu lại chạy loạn.
"Thanh Thanh, chó hư không nghe lời thì cứ đánh một trận là ngoan ngay."
Tiêu Linh che ngực, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn rất ôn hòa, chỉ có Tần Kinh Thước đang chăm chú quan sát mới biết đáy mắt hắn vô cùng lạnh lẽo và vô cảm.
Tần Kinh Thước không để ý đến hắn, dẫn Tô Nhược đi cùng bọn Ngũ Lục vào tòa nhà.
Ban đêm, trong tòa nhà không có đèn, Ngũ Lục dẫn mọi người đi vào từ một lối đi nhỏ khó bị phát hiện, thang máy cũng không thể dùng, mọi người sờ soạng đi bằng thang bộ trong bóng tối, thỉnh thoảng lại giẫm phải mảnh nhựa hay rác rưởi gì đó.
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh nhỏ cứ như được phóng đại lên rất nhiều lần.
Leo được mười mấy tầng, Ngũ Lục mới lấy ra đèn pin chiếu sáng ra, gã đứng trước một cánh cửa, thả lỏng nở nụ cười.
"Tới rồi đây."
Gã hô nhỏ, gọi: "Khương Vãn, mở cửa."
"Khương Vãn?" Không ai để ý đến gã, gã cười mắng một câu, "Cô gái nhỏ này, chắc là đang ngủ rồi."
Gã lại gọi một cái tên khác, "Bình Bình, mở cửa! Lão Lục của mấy người đã trở lại."
Gọi vài tiếng nữa vẫn không người đáp lại, tâm tình mọi người trùng xuống.
"Khương Vãn? Bình Bình? Mở cửa ra!"
"Lão Lục, đừng gọi nữa." Một người đàn ông cao lớn đi trước, rút một khẩu súng ra từ bên hông, trước kia anh ta là bộ đội đặc chủng, tuy rằng không có dị năng, nhưng với thân phận này thì anh ta cũng là sự tồn tại có tầm ảnh hưởng trong tiểu đội.
Anh ta nhấc chân, định đá văng cánh cửa thì bị Tiêu Linh ngăn lại.
Tiêu Linh nói: "Chờ một chút đã, Lý ca."
Người đàn ông được gọi là Lý ca kia lui về sau một bước, Tiêu Linh rút một con dao găm ra cạy ô mắt mèo trên cánh của, vừa ghé sát vào ô mắt mèo quan sát, sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên ngưng trọng.
"Bên trong xảy ra chuyện gì?" Lý ca có một dự cảm chẳng lành, anh ta kéo Tiêu Linh ra, tự mình quan sát.
Bên trong cánh cửa có ánh sáng, là ánh sáng từ đèn bàn, ánh sáng trắng vô cùng lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo là màu đỏ chói mắt, trên mặt đất, trên tường đều là những máu vô cùng ghê rợn, những thi thể với tình trạng khác nhau nằm rải rác trên mặt đấy, tứ chi bị xé rách trải khắp nền nhà, nội tạng bị lôi ra rơi vãi khắp nói, dấu vết bị lôi kéo, dấu vết chạy trốn khắc trên mặt đất, trên tường.
Không ai có thể tưởng tượng nổi những người đó đã tuyệt vọng nhường nào.
Vì sao?
Rõ ràng trước đó còn rất tốt mà.
"Tú Tú." Thanh âm nghẹn ngào vang lên, Lý ca vẫn luôn kiên nghị vậy mà giờ đây lại nước mắt đầy mặt, anh ta kéo chốt an toàn, nhắm ngay khóa cửa mà bắn nhưng lại bị Tiêu Linh ngăn lại lần nữa.
"Lý ca..." Tiêu Linh muốn khuyên anh ta đừng xúc động, Mắt Lý ca đỏ bừng, tràn ngập căm hận quát.
"Buông ra! Người phụ nữ của lão tử còn ở bên trong!"
Anh ta vừa nói vừa đẩy Tiêu Linh ra, phá vỡ tay nắm cửa rồi đẩy cửa vọt vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...