Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Chết Sớm Của Vai Ác

Ánh chiều tà như máu, phản chiếu lên khuôn mặt Tạ Dung Cảnh có chút quỷ dị, hắn đứng giữa cánh đồng hoa đỏ thẫm, đôi môi mỏng đó nhẹ nhàng nhếch lên, một đôi mắt đào hoa *hắc bạch phân minh dường như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật mà mê hoặc, nhắm thẳng vào lòng người.

(*) Hắc bạch phân minh - 黑白分明: Thông qua đôi mắt chúng ta có thể nhìn ra một số dấu hiệu của sự khôn ngoan, ngu ngốc, chính trực và xấu xa của một người.

Đôi mắt hắc bạch phân minh có nghĩa là lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.

Đồng thời, họ cũng rất giỏi trong việc tìm kiếm và nắm bắt cơ hội cộng với khả năng xử lý công việc không câu nệ và hiểu lòng người.

Người như Ngu Tuệ, hắn đã từng gặp qua, hơn nữa không phải một lần.

Lúc mới đến Thiên Chiếu Môn, bởi vì được đích thân Ngu Thiên Thu tự mình mang về, vậy nên không có bao nhiêu người gây khó dễ cho hắn, ngược lại, thậm chí còn có vài người muốn tiếp cận hắn.

Những con người này có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả đều mang theo lòng thương hại cao cao tại thượng và sự dối giá muốn cứu rỗi. Bọn họ tiếp cận Tạ Dung Cảnh bằng những phương thức khác nhau, nhưng có cùng một mục đích giống nhau: Đều muốn cảm hóa hắn.

Bọn họ muốn biến hắn thành một biểu tượng; một người lớn lên ở thế giới loài người, nhưng được dạy bảo cảm hóa, phải từ bỏ bản thân là Ma tộc và tuân thủ các lễ nghi.

Bởi vì điều này, cho nên chỉ cần hắn bộc lộ một số đặc điểm giống ma lực, những người kia dù quan tâm săn sóc hắn đến mấy sẽ ngay lập tức biến thành một diện mạo khác.

Bọn họ hoặc là sợ hãi muôn phần, hoặc cực kỳ ghê tởm, hoặc là chửi ầm lên bằng cả tính mạng giống như con vật đang bị chọc tiết, hoặc là tức đến đỏ mắt muốn dứt khoát diệt trừ hắn để hả giận......

Phản ứng của những người này thật sự rất đặc biệt, giúp hắn giải trí vô cùng.

Tạ Dung Cảnh thích nhìn bộ dáng này của bọn họ, muốn thưởng thức thêm sự tức giận, vẻ mặt thất vọng xen lẫn những giọt nước mắt, mỗi khi chuyện này xảy ra, một loại khoái cảm kỳ lạ bổng nhiên xuất hiện trong lòng hắn —— nỗi sợ hãi cực độ và bạo lực đã biến thành chất xúc tác mãnh liệt nào đó, khiến toàn thân hắn đều không kiềm chế được mà run lên vì vui sướng.

Vậy nên, phản ứng của vị đại tiểu thư này sẽ như thế nào đây?

Là không thể tưởng tưởng mà lên án, hay là tâm như tro tàn buồn tủi? Hoặc là...... Điên cuồng khóc lóc thảm thiết?

Bất kể là loại nào, đều làm người ta chờ mong.

Biểu cảm trên mặt Tạ Dung Cảnh càng ngày càng vui vẻ, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng trải nghiệm qua loại này, nói đến còn có chút hoài niệm mới lạ.

Thế giới của hắn được tạo thành từ sự ác ý ở bốn phương tám hướng, và hắn cũng sống với niềm tin mình là kẻ ác.

Nếu hắn cao hứng, thậm chí có thể dùng tính mạng để xem một vở kịch hay ho.

Bởi vậy, hắn nguyện ý ngụy trang thành hình tượng mà đại tiểu thư mong muốn nhìn thấy, phối hợp với nàng trong hành trình trò chơi cứu thế nhàm chán này.

Mà hiện, hắn cũng tương đối mệt mỏi lắm.

Đã đến thời điểm nên tận hưởng rồi.


Hắn yên lặng nhìn Ngu Tuệ Tuệ chăm chú, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng dù là nhỏ nhất.

Mới đầu, Ngu Tuệ Tuệ xác thực cũng hơi ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát thôi.

Rốt cuộc trước đây Tạ Dung Cảnh chưa bày ra tính công kích bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng mà, nhưng mà......

Cô cảm thấy hiện tại bản thân đáng lẽ phải sợ hãi mới đúng, nhưng từ sớm đã đề phòng sẵn rồi, nhân thức vô cùng sâu sắc về tính cách của vị này người nói trở mặt liền trở mặt. Thế nên trên mặt mang theo sự bình tĩnh “Ồ ồ, quả nhiên là như vậy”.

Thường được gọi là phá game.

Bất quá nhìn dáng vẻ này của Tạ Dung Cảnh trên mặt đã viết đầy chữ “Ta là kẻ xấu”, cô cảm thấy nếu bản thân không sợ hãi một chút, thì đó sẽ là một loại hành vi không tôn trọng đối phương.

Từ từ, không phải độ hảo cảm của hắn là -50 sao?

Để lại mặt mũi gì chứ, không cho.

Nếu rời khỏi thế giới này, có khả năng cô sẽ quên chuyện này đi mất, nhưng thật đáng tiếc, hiện tại mỗi lần cô nhìn thấy Tạ Dung Cảnh sẽ liên tưởng đến -50.

Nghĩ đến đây, cô quyết định nghe tai này lọt tai kia, hành động như thể không nghe thấy gì cả.

Không những không nghe thấy, thật vất vả mới tới một lần, thuận tiện cô còn muốn làm một chút nhiệm vụ, hoàn thành lượng công việc tháng này.

“Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?” Tiểu bạch hoa Ngu Tuệ Tuệ online, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn gằn từng chữ: “Tạ Dung Cảnh, ta tới không phải để cảm hóa ngươi.”

Sự hứng thú trong mắt Tạ Dung Cảnh càng ngày càng đậm, hắn cẩn thận đánh giá cô từng chút, phảng phất như đang xem một món đồ chơi yêu thích.

“Ngươi biết hoa ở đây, tại sao lại nở ra tươi tốt như vậy không?”

Ai mà biết.

Cô cũng không thể trồng hoa.

Không đợi cô trả lời, Tạ Dung Cảnh ngắt lời tiếp tục nói, ngữ điệu dịu dàng, giống như đang kể chuyện trước khi đi ngủ —— chẳng qua câu chuyện này có chút kinh dị.

Hắn buông Ngu Tuệ Tuệ ra, cúi xuống, nhẹ nhàng hất bay nhưng hoa tươi và bùn đất đi, lộ ra một chiếc đầu lâu màu trắng.

Tạ Dung Cảnh nâng cái đầu kia lên, hai bó hoa từ trong hai hốc mắt của bộ xương khô lần lượt trổ nhánh các tán lá phân tán khắp nơi, đóa hoa nở ra vô cùng lộng lẫy.

Cảnh tượng này trông rất kinh khủng, cố tình Tạ Dung Cảnh lại hành động giống như một người bình thường, đầu ngón tay của hắn khẽ vuốt ve những cánh hoa rực rỡ đó.


“Đại tiểu thư thích không?”

Ai đời lại thích nó chứ.

Gu thẩm mỹ của ngươi có hơi kỳ quái à nha?

Ngu Tuệ Tuệ chán ghét nhìn anh, đơn giản cô không thích hoa hồng với lá xanh mà thôi, nếu cắt bỏ chiếc lá đó đi, chẳng qua phối màu đỏ và trắng sẽ thuận mắt hơn nhiều.

Đúng, ánh mắt phải giống như thế này.

Tạ Dung Cảnh nheo mắt lại, như đang hồi tưởng quá khứ.

Trước đây có người muốn cứu vớt hắn, hình như không sai biệt lắm cũng là nữ nhân giống Ngu Tuệ Tuệ.

Hai năm trước hắn mười lăm tuổi, bất quá người kia lớn nhất cũng 18 tuổi, mỗi ngày nàng đều mang đồ ăn cho Tạ Dung Cảnh...... Cho đến khi nhìn thấy thi thể đã thối rữa một nửa dưới bông hoa đỏ tươi.

“Ngươi, ngươi giết người?” Tiểu cô nương sợ tới mức mất hết lí trí, run run rẩy rẩy lùi lại phía sau.

Kỳ thực Tạ Dung Cảnh lúc đó cũng không muốn dọa nàng sợ, nhưng khi nhìn thấy sự lúng túng tiểu nữ tu, hắn cảm thấy cảnh tượng như vậy rất thú vị, vì thế hắn liền mỉm cười, giơ tay chỉ về hướng đông: “Không có, ta chuyển từ nơi đó tới.”

Nơi đó là bãi tha ma của Bắc Phong, mỗi năm các đệ tử ngoại môn qua đời đều được an táng ở đây.

Không ngờ hắn lại giải thích như vậy, tiểu cô nương càng thêm suy sụp, đôi mắt không thể tin tưởng mà mở to, như thể mới gặp hắn lần đầu: “Ngươi cái đồ điên này! Ngươi không có nhân tính sao? Ngươi...… ngươi sao có thể đào thi thể của đồng môn lên chứ, ngươi còn băm nhuyễn ra để nuôi dưỡng hoa?”

Nụ cười của Tạ Dung Cảnh cứng lại, trong mắt hiện lên một tia mê mang.

Hắn không hiểu vì cái gì đối phương lại kích động như vậy, sau khi Ma tộc tử vong, thân thể sẽ hóa thành một vũng chất lỏng màu đen, nhưng nhân loại thì không, thi thể bọn họ còn lưu lại một ít linh lực, vừa vặn có thể thêm một bữa cơm cho hoa hồng của hắn.

Hắn không lý giải nổi, chỉ biết đây cũng là “Đặc điểm của ma lực” nào đó?

Đúng lúc có thể phô diễn ra, đưa tới trước mắt cho vị thiên chân đại tiểu thư này xem qua.

Thiên chân đại tiểu thư gật gật đầu: “Còn tốt đi, ta tương đối thích hoa màu trắng hơn, hợp với cái này, ừm, chậu hoa.”

Ngu Tuệ Tuệ sinh sống ở một thời đại bùng nổ thông tin, từng gặp qua và tìm kiếm rất nhiều đồ vật trang trí kỳ lạ, bất quá dùng bộ xương khô để làm chậu hoa mà thôi, ngoài ra cô còn có một chiếc đèn ngủ hình đầu lâu trên bàn học, hai con mắt phát sáng được điều khiển bằng giọng nói, chiếu sáng mỗi đêm khi đi nhà vệ sinh.

Răng rắc ——


Tạ Dung Cảnh chậm rãi đứng lên dùng tay không bóp nát chiếc đầu lâu màu trắng, so với cái này càng quỷ dị hơn chính là vẻ mặt của hắn, luôn luôn duy trì một nụ cười có hơi bệnh hoạn một tý.

......

Được rồi, hắn thắng.

Ngu Tuệ Tuệ thừa nhận hiện tại như này có chút đáng sợ.

Nếu nói về nửa tháng trước, thật sự có khả năng cô sẽ bị dọa sợ.

Tạ Dung Cảnh khiến Ngu Tuệ Tuệ hơi hơi thất vọng một chút rồi.

Thật đáng tiếc, đã chậm một bước.

Ngươi nên làm ta sợ sớm hơn một chút.

Vì thế, cô vẫn chưng ra một bộ mặt thờ ơ, nhiều nhất là nhắc nhở một câu: “Cẩn thận đừng để đâm vào tay.”

Tạ Dung Cảnh:.

“Tháng trước ta đã giết hai người.” hắn nhướng mày, nói rõ ràng.

Ngu Tuệ Tuệ không hỏi là hai người nào, dùng ngón chân cũng biết là ai ngay.

Cô: “Ồ ồ.”

Nhìn thấy đồng học đại vai ác vẫn đang quan sát mình với ánh mắt thích thú, như thể mong chờ bước đi tiếp theo của cô.

...... Nhưng cô đã nói xong rồi.

Chung quy đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, bây giờ Tạ Dung Cảnh có làm ra bất cứ cái gì đi nữa Ngu Tuệ Tuệ cũng chấp nhận được.

Vậy tại sao vẫn còn nhìn cô ấy nhỉ?

Chẳng lẽ là muốn khen ngợi?

Không biến thái đến mức như vậy chứ......

“Bộ dáng ngươi giết người vô cùng đẹp trai” Những lời thoại này, thật sự rất khó mở lời nha!

Cũng may Tạ Dung Cảnh không hề nói gì cả, hắn chỉ dùng một loại ánh mắt mới lạ, có chút mê hoặc nhìn cô chăm chú, cứ như thể cô đã biến thành một gốc cây có đóa hoa đỏ thẫm khổng lồ.

Hắn tiến một bước lại gần Ngu Tuệ Tuệ, người đằng sau phản xạ theo điều kiện lùi về phía sau một chút.

Nhìn thấy một màn như vậy, cuối cùng Tạ Dung Cảnh cũng khẽ bật cười.

Hắn so với Ngu Tuệ Tuệ cao hơn gần như một cái đầu, che khuất tất cả ánh sáng trước mặt cô, bọn họ đứng rất gần nhau, Ngu Tuệ Tuệ có thể ngửi được mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng trên người hắn như có như không.


Bóng dáng hai người chồng lên nhau trải dài trên cánh đồng hoa đỏ thẫm như tấm thảm, giống như một đôi quyến lữ có tình cảm rất tốt đẹp.

Tạ Dung Cảnh phủi nhẹ cành lá và đất bùn trong lòng bàn tay, rồi ôn nhu kéo Ngu Tuệ Tuệ lại gần một chút.

Bờ môi của hắn kề sát bên tai cô, giống như lời thì thầm.

“Thời điểm giết người đầu tiên, hắn ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chờ hắn ta phản ứng trở lại, trước ngực đã bị khoét một cái lỗ lớn thật lớn.”

“Ta thấy trái tim hắn ta có màu đỏ sẫm, ngươi biết không......”

Tạ Dung Cảnh nắm lấy tay Ngu Tuệ Tuệ, kéo cô một đường chạm vào ngực hắn: “Chính là ở vị trí này.”

Ngu Tuệ Tuệ:......

Thành thật xin lỗi, cô sai rồi.

Vị này thật là biến thái đến mức nào vậy:)

“Người thứ hai bị chính linh lực của mình giết chết.” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tạ Dung Cảnh tràn ngập ý cười: “Xem ra có kinh mạch cũng không phải chuyện tốt, người nói đúng sao, đại tiểu thư.”

Mẹ nó chứ, có thôi hay không.

Tuy rằng hiện tại cô đã có sự phòng ngự tuyệt đối, nhưng Tạ Dung Cảnh này là đại vai ác hẳn hoi còn đang sử dụng công kích tinh thần.

Không đáng sợ đến thế, chỉ là dễ xâm nhập vào người.

“Ta cảm thấy ngươi nên trồng nhiều loại hoa và chăm sóc cây cỏ, không cần lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ này.” Ngu Tuệ Tuệ giống như đang khuyên bảo vấn đề cho học sinh: “Chuyện giữa ta và ngươi, ta sẽ không nói cho người khác biết, dù sao thì bọn họ cũng làm tổn thương ngươi trước.”

Tạ Dung Cảnh: “......”

Giống như việc đang thi triển phép thì liên tục bị gián đoạn vậy, Tạ Dung Cảnh đang giữ tay cô bỗng khựng lại trong giây lát.

Ngu Tuệ Tuệ nhân cơ hội này bản thân thành công rút cổ tay ra.

Nếu để một thời gian, cô sợ Tạ Dung Cảnh sẽ phát bệnh rồi tự cắn một miếng thịt của chính mình.

Mặt trời đang bị đường chân trời nuốt chửng từng chút một, chẳng bao lâu nữa bầu trời sẽ lập tức tối ngay.

Người tu tiên có thị lực rất tốt, Ngu Tuệ Tuệ ngoảnh mặt nhìn về phía nam, thấy Ngưu chấp sự ở đó cách đó vài dặm đang đợi ôm đùi để trở về Nam Phong. Mặc dù khoảng cách thật sự quá xa, chỉ có thể thấy một dấu chấm tròn thôi.

Ồ, thiếu chút nữa quên việc Ngưu chấp sự đã nhờ.

Cô kéo ra khoảng cách với Tạ Dung Cảnh, dùng ngón trỏ chọc chọc đại vai ác đang sửng sốt một lúc: “Không muốn đi lễ mừng môn phái thì đừng đi, người khác hỏi tới, thì nói là ta làm.”

“......”

Tạ Dung Cảnh vẻ mặt phức tạp nhìn cô, mặc cho màn đêm nuốt chửng cái bóng của hắn từng chút một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận