Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Dưới tình huống này phát sinh chút gì dó thì bất quá cũng chỉ là bình thường, đặc biệt là hai người cái gì nên làm đều đã làm, nhưng Lâm Sơ Dương vừa vào phòng nhìn thấy cái giường kia, trong lòng đột nhiên có một chút khó chịu.

Dù là tình nhân thì cũng nên công bằng chút chứ, dựa vào cái gì bị áp luôn là cậu, cho dù phân chia theo hoàng lịch thì cũng nên thử một chút chứ.

Trong đầu suy nghĩ cậu liền trực tiếp đem người đẩy ngã ở trên giường, cúi người đè lên.

Mạc Trạch hơi sững sờ, tình tiết này thấy thế nào cũng không thích hợp, có điều nhìn bộ dạng vội vã kia của áo lót nhà hắn rất nhanh liền hiểu được, sau đó hắn nở nụ cười, đưa tay ra nắm cổ người phía trên, chủ động hôn lên.

Lâm Sơ Dương hưng phấn, đây là ngầm đồng ý, đây tuyệt đối là ngầm đồng ý!

Nhất định phải biểu hiện tốt một chút!

Cậu nhanh chóng lột quần áo hai người, nỗ lực nhớ lại các loại khiêu khích điểm yếu lúc hai người bẹp bẹp bẹp, thêm vào Mạc Trạch cố ý vô tình chỉ điểm, khúc đầu cũng rất sảng khoái, sảng khoái đến mức Mạc Trạch để cậu ngồi lên cậu cũng không chút do dự liền ngồi lên…

Có một loại tư thế gọi là cưỡi ngựa.

Bị lừa rồi!

Trong lòng Lâm Sơ Dương yên lặng rơi lệ, nhưng mà thân thể đã sớm quen thuộc đối phương lại lập tức bị cảm quan khống chế, dần dần chồng chất.

Lần sau, lần sau nhất định phải đòi lại!

Cậu cắn răng nhận mệnh chuyển động…

Đợi sau một đêm như vậy lại như vậy, Mạc Trạch tương đối sung sướng ra khỏi phòng.

Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau, một đám người đứng ngoài cửa, người dẫn đầu thân mặc trường bào màu đen, dung nhan khoảng trên dưới bốn mươi, tuy rằng vẻ mặt lúng túng, nhưng bỏ qua liền uy nghiêm không thôi, vừa nhìn liền biết là người ở lâu trên vị trí cao.

Đương nhiên, mấu chốt nhất là người này rất giống Mạc Trạch, thân phận không cần nói cũng biết.

Mạc Trạch rất hào phóng hành lễ, “Không biết Ma tôn giá lâm, đợi lâu.”


Ma tôn cúi đầu ho khan một tiếng, kỳ thực đúng là gã chờ rất lâu, có thể nói là ngày hôm qua vừa nhận được thám tử báo lại liền lập tức tới đây, nhưng kết quả sao, gã chỉ nhìn thấy… Không, là nghe thấy hai tên tiểu nhân ở trong phòng ư ư a a a a ư ư.

Người làm cha là gã ở ngoài cửa hứng gió lạnh, con riêng ở trong phòng cùng người ta ư ư a a…

Gã đi vào ngay cả tâm muốn xé hai người ra cũng có, tình cảm ưu sầu thật vất vả xây đắp nửa ngày mẹ nó toàn bộ lãng phí hết, cố tình gã còn không thể nói, chỉ có thể che che giấu giấu biểu thị với mọi người rằng người ở bên trong đang bận.

Ừm, đúng là rất bận rộn.

Mọi người tỏ ra đã hiểu, ai cũng có lúc bận rộn, vì Ma tôn nhận lại nhi tử bọn họ có thể chờ, hơn nữa tuyệt đối phải chờ.

Ma tôn: Ông không muốn chờ một chút nào có được không!

Mấy người biết để một tên đàn ông bị đạp đứt tiểu huynh đệ mà liệt dương nghe góc tường người khác có bao nhiêu uất ức sao?

Làm đại thần thời điểm như thế này chẳng lẽ không nên tri kỷ đi khuyên chủ nhân sao, các ngươi quan tâm sai hướng rồi này!

Mạc Trạch nhìn Ma tôn đột nhiên ngẩn người, lên tiếng gọi: “Ma tôn?”

Ma tôn lúc này mới hoàn hồn, liền ho khan một tiếng, “Ngươi thực sự là nhi tử của A Vân à? Có bằng chứng không?”

A Vân chính là tên của vị thần nữ kia, còn tín vật tự nhiên cũng không chạy thoát ngọc bội gì đó, Mạc Trạch lật qua lật lại trong túi, liền lấy ra một khối ngọc bội huyết sắc chỉ có ở ma giới.

Ma tôn chỉ thoáng nhìn lướt qua liền dang hai tay ra nhào tới, kích động nói: “Nhi tử, ta rốt cuộc tìm được ngươi!”

Các đại thần đi theo phía sau nghe vậy lập tức quỳ xuống hành lễ, cùng nói: “Bái kiến… Hoàng tử điện hạ.” Âm thanh chỉnh tề ngay cả khoảng im lặng tuyệt đối kia cũng không lệch chút nào.

Con trai của lão đại quá nhiều, làm thuộc hạ cũng là tương đối phiền toái.

Mạc Trạch cũng “kích động” tiến lên nghênh đón, giống như là thật sự muốn cùng vị phụ thân thất lạc nhiều năm này nhận nhau, rất nhanh liền giống như với một người thân mật.


Người ở thượng vị cùng người trọng sinh, ai diễn kịch cũng không kém, ít nhất khán giả nhìn vào sẽ chỉ cho rằng là tình phụ tử sâu đậm chứ không phải là thăm dò nghi kỵ cùng âm mưu.

Chuyện tiếp theo liền thuận lợi, ma giới không nhiều quy củ như vậy, qua hai ngày mở tiệc chiêu đãi những nhân vật có máu mặt trong thành cho danh chính ngôn thuận là được, có điều nơi ở lại phải thay đổi, chỉ bằng thế lực của cái vị kia trước mắt đang ở trong tay Mạc Trạch, cung điện đương nhiên phải tốt nhất.

Cho nên chờ Lâm Sơ Dương từ trên giường bò dậy nhìn thấy chính là một cung điện siêu cấp hoa lệ xa xỉ cùng với Mạc Trạch….. nhân ma cẩu dạng.

Khụ, cậu tuyệt đối không phải đố kị, chỉ là sau khi hiểu rõ quá trình có chút khó chịu mà thôi.

Mạc Trạch bưng qua một chén nước thận trọng để vào trong tay Lâm Sơ Dương, nói: “Sư huynh, vừa nãy thấy ngươi ngủ say liền không đánh thức ngươi, sư huynh hiểu rõ đúng sai, chắc sẽ không để ý việc nhỏ cỡ này, có đúng không?”

Lâm Sơ Dương quay đầu uống nước.

Cậu sẽ để ý!

Loại cảm giác mua vé xem mở màn lại ngủ qua kết cục cũng rất là nghẹn khuất được không, đừng tưởng rằng chụp mũ trước cậu liền thật sự ngại nói.

Im, lặng, cũng, là, phản, kháng!

Mạc Trạch ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nếu sư huynh không để ý đến ta ta liền ở đây đợi sư huynh để ý đến ta là được.”

Lâm Sơ Dương: Uy hiếp, uy hiếp trần trụi!

Chậm rãi chờ đi, con à.

Mạc Trạch than thở một tiếng: “Đáng tiếc sư phụ còn chờ ở bên ngoài, nói chờ sư huynh dậy liền đến sàn đấu một phen.”

Lâm Sơ Dương: “…” Mẹ kiếp có dám đừng thở gấp hay không!

Đừng tưởng rằng ông không biết nguyên văn của sư phụ y tuyệt đối không phải thế này, nhất định là đến xx canh giờ không dậy liền đưa đến vườn thuốc làm giun đất!


Uy hiếp này, còn thật sự rất hữu dụng.

Cậu nhanh nhẹn đứng dậy rửa mặt, vừa đi ra Vân Lạc thật sự mang theo Chân Hoa huynh bị ngược như chó ở trong sân tắm nắng, chỉ là sắc mặt kia làm thế nào cũng không dính dáng nổi với trời nắng.

Ngẫm lại cũng đúng, một màn kịch lớn như vậy cậu nhiều lắm là bỏ lỡ nửa phần sau thôi, còn sư phụ lão nhân gia người lại là bị bỏ xó ngay cả vai phụ cũng không vớt được, đổi là cậu cậu cũng giận.

Cậu cười làm lành tiến lên: “Sư phụ, mấy ngày nay không gặp đồ nhi nhớ người nhớ đến tim đều đau rồi.”

Mạc Trạch ở phía sau ho khan một tiếng, khóe miệng Vân Lạc thoáng co quắp một chút.

Lâm Sơ Dương nhìn nhìn, tiếp tục nói: “Sư phụ, kính ngưỡng của đồ nhi đối với người như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, giống như Hoàng Hà tràn lan, một phát không thể thu thập…palapala…”

Nửa bên mặt Vân Lạc bắt đầu co giật, Mạc Trạch tiến lên lôi lôi kéo kéo tay áo Lâm Sơ Dương, “Sư huynh, nếu không lên đường nữa sợ là sẽ chậm.”

Vân Lạc cũng phụ họa theo: “Không sai, lên đường đi.”

Lâm Sơ Dương nhìn nhìn Mạc Trạch lại ngắm ngắm Vân Lạc, được rồi, nội dung truyện quan trọng hơn.

Xe ngựa chờ ở bên ngoài từ lâu, bốn người lên xe liền đi về hướng sàn đấu giá.

Lâm Sơ Dương vén màn trên cửa sổ xe, vừa nhìn cảnh đường phố bên ngoài nhanh chóng lùi về sau trong đầu vừa nghĩ đến chuyện nên phát sinh kế tiếp.

Theo lý thì kế tiếp chính là tình tiết thu tiểu đệ số ba.

Quý tộc ma giới không ít, vị tiểu đệ số ba này chính là con trai trưởng của một vị quý tộc, đoạn đầu là một tên con nhà giàu tiêu chuẩn, bởi vì coi trọng nữ nhân của nam chính mà bị nam chính hãm hại một lần lại một lần, sau đó bị nhị cữu của hắn hại chết cha mẹ hại rơi mất gia sản liền cứ vậy sa sút, sau đó được nam chính điểm hóa liền thay đổi không còn như trước cuối cùng báo thù thành công đoạt lại gia sản đồng thời thành công hóa thân trung khuyển làm tùy tùng nhẫn nhục chịu khó đi theo nam chính.

Đương nhiên, làm truyện ngựa đực, tên con nhà giàu này tất nhiên có một em gái ruột xinh đẹp như hoa tâm địa hiền lành, mà cô em gái này cũng nhất định là nhân viên dự bị trong hậu cung của nam chính.

Chỉ có điều bây giờ nam chính sống lại, trong hậu cung lại chỉ có mình cậu, việc này liền đem hết thảy các điểm mâu thuẫn đều chặt đứt, cho nên sẽ không có việc phía sau đi?

Sao đột nhiên lại có chút hoảng hốt?

Lâm Sơ Dương lại cẩn thận rà nội dung hai lần, rõ ràng không sai, trong lòng lại luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, loại cảm giác đó cứ như phía trước đang xếp đặt một cái hố sâu chờ cậu nhảy vào vậy.


Trước đây cậu cũng từng có cái cảm giác này, trên căn bản đều sẽ phát sinh vài việc gì đó.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng đã đến sàn đấu giá, vừa xuống xe một thanh niên liền trùng hợp tiến vào trong tầm mắt cậu, suýt chút nữa chói mù mắt.

Sáng quá.

Thanh niên một thân quần áo màu vàng chói lọi, một tay cầm quạt viền vàng, một tay khác cầm gặm một nửa quả táo, trong miệng nhai a nhai, nhưng khi hắn vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Sơ Dương động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt kia giống như thấy được nữ thần duy nhất trong sinh mệnh, hoàn mỹ đến không thể xoi mói, tựa như chỉ nháy mắt như vậy, hắn bị điện xẹt.

Nhất kiến chung tình một tiễn xuyên tim một ánh mắt là vạn năm.

Tim đập thình thịch thình thịch, so với táo còn giòn còn ngọt hơn, hắn lập tức tiến lên một bước, dùng quạt cản lại, đặc biệt chính thức khụ một tiếng.

Không nên xem thường tố chất nghề nghiệp của tình tiết đại thần, khuôn sáo đã đặt ở đó, em gái không có, đàn ông không phải có sẵn một tên sao.

Lâm Sơ Dương nhìn nhìn hắn, tốt bụng nói: “Đồng chí, ngươi nghẹn à?”

Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ nội dung hiếm thấy, mời đối với Tô Lập An hoàn thành các bước dưới đây: Một, dục cự hoàn nghênh; hai, ám muội không rõ; ba, làm mất mặt. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng năm ngàn điểm, giá trị hạn mức tối đa tinh khí vĩnh viễn hai trăm điểm, hai viên nội đan gia tăng tu vi, mười viên dược biến thân, nhiệm vụ thất bại nhất định nhận một hạng mục trừng phạt, thu được trạng thái vận xui, mười năm không tiêu tan, cũng đạt được thêm một hạng mục xử phạt ngẫu nhiên, không thể kích hoạt sớm.”

Phần thưởng của nhiệm vụ nội dung đều rất phong phú, nhưng ba bước kia là cái quỷ gì!?

Lâm Sơ Dương run lên một cái, ngổn ngang trong gió.

Mạc Trạch nhanh tay đỡ lấy cậu, nhàn nhạt quét mắt nhìn người chặn đường trước mặt, quay đầu nhìn về áo lót nhà hắn, lo lắng nói: “Sư huynh, làm sao vậy?”

“Run chân.” Lâm Sơ Dương phất phất tay đẩy người ra, ở trong lòng im lặng hỏi hệ thống: “Mày xác định làm xong nhiệm vụ này tao còn có thể sống được?”

Âm thanh hệ thống có chút hờ hững: “Yên tâm, không chết được, nhiều lắm là ừm… ừm… cái gì gì kia cũng không phải là vì nội dung truyện cần sao, ai bảo hậu cung của nam chính chỉ có một mình cậu chứ, lẽ nào kí chủ không muốn thống nhất bảy giới?”

Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng, phun ra hai chữ, “Ha ha…”

Hệ thống: “Hơn nữa đây là nhiện vụ cưỡng chế, thất bại nhất định phải bị trừng phạt, cũng có khả năng xóa bỏ, đương nhiên, bổn hệ thống tâm địa thiện lương, nếu như kí chủ thật sự không muốn làm bổn hệ thống cũng sẽ không cưỡng ép kí chủ, chỉ cần kí chủ có thể tìm được một em gái thành công vào hậu cung của nam chính cũng xem như hoàn thành nội dung, phần thưởng như trước.”

Lâm Sơ Dương yên lặng liếc mắt nhìn Mạc Trạch bên cạnh, quyết đoán quay đầu, cái này độ khó còn lớn hơn nữa được không!

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui