Mạc Trạch đem Lưu Vân Y đặt lên trên giường mở ra, suy nghĩ một chút, dùng thanh khiết phù đem tro bụi trên vải vóc diệt đi, mãi đến tận khi khôi phục trắng noãn ban đầu mới dừng lại, sau đó một lần lại một lần từ cổ áo vuốt ve xuống.
Rõ ràng trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, hắn chỉ là rời đi chốc lát mà thôi, cứ như vậy biến thành nguyên hình, hình người của Lưu Vân Y hình như không quá ổn định.
Mạc Trạch càng nghĩ lông mày liền nhíu càng cao, mà lực đạo trên tay lại trước sau không thay đổi, vẫn mềm nhẹ giống như đối xử với một thứ đồ dễ vỡ vậy.
Trên thực tế Lâm Sơ Dương bị sờ cũng không có cảm giác tốt đẹp gì.
Mặc dù nói hiện tại cậu chính là một cái áo lót, nhưng đó cũng là kiểu nam được không.
Kiểu nam = đàn ông có đúng không?
Cho nên nói một tên đàn ông bị một tên đàn ông khác sờ a sờ, còn sờ a sờ ôn nhu sủng nịch giống như đối xử với tình nhân như vậy, da gà nổi lên cũng có thể quét ra hai cân đó có được không.
Mẹ kiếp, có dám buông tha cho gương mặt đẹp trai kiêm thân thể của ông không hả.
Mạc Trạch dĩ nhiên không cảm giác được oán niệm của áo lót nhà hắn, hắn suy nghĩ một lúc sau đó liền đem quần áo của mình từng cái từng cái cởi ra, mãi đến tận khi trên người trần trụi, đem Lưu Vân Y mặc vào người, vuốt lên mỗi một nếp nhăn, sau đó từ trong bao trữ vật lấy ra một cái áo ngoài mỏng mặc vào.
Tiếp đó biểu hiện trên mặt hắn biến đổi, rất lo lắng lao ra khỏi phòng, tay nắm lấy một tiểu nhị, “Ngươi có từng gặp qua sư huynh của ta không?”
Người trong khách điếm Thanh Phong phần lớn đều là đệ tử Ảnh tông, tiểu nhị cũng không ngoại lệ, vì vậy phản ứng rất nhanh đáp: “Tiểu nhân vẫn chưa gặp qua.”
“Đa tạ.” Mạc Trạch thả người ra, bắt đầu đi ra ngoài khách điếm, ngẫu nhiên lại túm một người qua đường hỏi một câu, rất rõ ràng là hắn đang diễn kịch, diễn cho áo lót trên người hắn xem.
Nếu Lưu Vân Y không muốn cho hắn biết, vậy hắn không biết là được rồi.
Hôm nay thành Bắc Ninh đã định trước là không an tĩnh, không có bán hàng rong, phần lớn cửa hàng đóng cửa, người đi đường vội vàng quay về, mỗi người của thế gia và đệ tử Bạo Viêm Môn không ngừng ở trên đường tuần tra.
Một đêm diệt bốn nhà thực sự quá mức khủng bố, không có ai biết mục tiêu tiếp theo của ma tu kia là ai, cho nên người người cảm thấy bất an, có vài thế gia tổn thất nhỏ hơn cũng định rời khỏi thành Bắc Ninh.
Cho nên dù có người tuần tra, sắc mặt cũng không quá tốt, mặc dù không đến nỗi trắng bệch như tờ giấy, nhưng mà rất miễn cưỡng.
Có điều tất cả những thứ này đều ngừng lại ở thời điểm Mạc Trạch xuất hiện.
Đội ngũ vốn dĩ lề mà lề mề trong nháy mắt sắp xếp chỉnh tề, thống nhất lộ ra thần sắc kính yêu hoàn mỹ, còn thiếu kêu một câu mời lãnh đạo kiểm duyệt nữa thôi.
Mạc Trạch treo lên nụ cười thân thiện với nhân dân, nhất nhất chào hỏi mọi người, ngay đoạn cuối liền phát hiện hán tử ngày hôm qua lấy đi cái áo lót kiểu nữ kia.
Bộ dạng hán tử kia cũng xem như không tệ, rất thanh tú, gật gật đầu với Mạc Trạch xem như là chào hỏi, ngay tại lúc hắn dự định rời đi, quần áo của hắn bạo…
Lâm Sơ Dương tỏ vẻ cậu cái gì cũng không có làm, chẳng qua là thành chủ Hoa Hoa đã đến giờ biến thân mà thôi.
Vì vậy sau khi đám vải quần áo bị phá vụn rơi xuống đất, hán tử kia lõa thể nằm trên đất, Hoa Hoa thì lại nằm nhoài trên người hắn, một tay bám vào điểm đỏ trên ngực, một tay khác thì lại ở chỗ nào đó phía dưới.
Hình ảnh quá đẹp, tất cả mọi người thật không dám xem…
Lâm Sơ Dương cũng muốn che mặt, đây thật lòng là ngoài ý muốn, có điều việc này cũng nhắc nhở cậu sau này tuyệt đối đừng biến hình ở trên người Mạc Trạch, tuy rằng đó là một đại ngựa giống thẳng tắp, nhưng đem động tác của hai vị này đổi thành cậu và Mạc Trạch…
Cậu run run một chút, quá hủy tam quan có được không.
Mạc Trạch cúi đầu nhìn nhìn trên người, có vẻ như áo lót nhà hắn vừa động?
Trên đường hán tử bị đè ở phía dưới sắc mặt bạo hồng, thân thể cứng ngắc không dám làm một cử động nhỏ nào, mà Hoa Hoa nhất thời cũng không phản ứng lại, hai người liền duy trì tư thế này mãi đến tận ba bốn giây sau đó, Hoa Hoa mới giống như gặp quỷ bò lên.
Tuy hắn không biết vì sao lại biến thành áo lót, nhưng tối hôm qua bị người này nhặt về chính là dùng hắn tuốt hai phát đó, là một thẳng nam lại tiếp xúc thân mật với cái đồ chơi kia quả thực chính là kinh khủng, hiện tại liền ở trên đường làm ra một màn này, trong sạch của hắn trinh tiết của hắn giới hạn của hắn toàn bộ rớt xuống hố, còn là hố sâu không đáy.
Hán tử cũng từ dưới đất bò dậy, từ túi trữ vật lấy ra một bộ quần áo phủ thêm lên, sau đó xấu hổ cúi đầu, thấp thỏm nói: “Thành chủ, ngài còn nhớ ta không, ta là Thu Dương, năm năm trước lúc ta ở Cửu Khê Lĩnh rèn luyện gặp bầy linh thú vây chặt, suýt nữa chết, là ngài đột nhiên xuất hiện cứu ta, từ đó trở đi ta liền… quý mến ngài…”
Mặc dù là một tên đàn ông nhưng lại ngây thơ đến bất ngờ, ánh mắt mọi người vây xem xoát một cái quăng về phía thành chủ của bọn họ.
Năm năm thầm mến thật lòng không dễ, thành chủ, ngươi phải quý trọng đó!
Nửa bên mặt Hoa Hoa đều co quắp, đầu óc càng hôn mê, được rồi, thê tử hắn chết sớm trong nhà chỉ có một đứa con gái, hiện tại đang chính trực tráng niên, tuy nói cũng có dự định tái giá, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới muốn thêm một tên đàn ông vào cửa nha.
Lúc này một trưởng lão Bạo Viêm Môn coi như nói được vài lời hơn nữa có quan hệ không tệ với Thu Dương đứng ra, cả giận nói: “Thành chủ, nam tử thì sao, ngươi sờ cũng sờ rồi, thật sự không định phụ trách sao?”
Có người ra mặt quần chúng vây xem lập tức phụ họa: “Không sai, thành chủ phải phụ trách!”
“Thành chủ làm đại biểu cho một thành, nhất định phải phụ trách!”
…
Lực lượng quần chúng rất mạnh mẽ, dù Hoa Hoa có không muốn nữa thì cũng chỉ có thể trước tiên mang người hồi phủ thành chủ, phía trước hai người vừa đi, phía sau mọi người vây xem cùng với không muốn tuần tra theo sau một cách tự nhiên.
Kết cục rất buồn cười, Mạc Trạch đang cười, Lâm Sơ Dương lại khóc không ra nước mắt.
Lúc biết được thế giới này có nam phong quán cậu liền đoán được sẽ có cơ lão, nhưng khi đó chung quy là không có tận mắt nhìn thấy, còn bây giờ một đôi cơ lão cứ như vậy sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu, còn là cái loại tư thế kia, cậu thân là thẳng nam thì tam quan cũng phải nát thành cặn bã có được không, cần một em gái đến cứu vớt cậu!
Hệ thống: “Cậu có thể tìm một em gái đúng chất để thổ lộ.”
Tâm lý Lâm Sơ Dương trong nháy mắt liền thoải mái, hệ thống nhiều chủ ý hay, vừa có thể hoàn thành trừng phạt lại có cơ hội theo đuổi được em gái, “Hệ thống, cảm ơn.”
Hệ thống: “Miễn cho lại bị người nào đó nói bổn hệ thống không công bằng chỉ có thể bẫy người ta.”
Lâm Sơ Dương cười làm lành: “Ta sai rồi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, chớ cùng ta tính toán.”
Hệ thống không để ý tới cậu, vừa vặn mọi người cũng đến cửa phủ thành chủ.
Lúc này Hoa Hinh Đồng nhận được tin tức trước một bước đứng canh ở cửa, nhìn thấy phụ thân nàng trực tiếp bay nhào qua, khóc.
Trước lúc Hoa Hoa biến thành áo lót ít nhiều cũng nghe được một vài lời đồn, biết được đại khái, có điều cái gì cũng không quan trọng bằng nữ nhi, cho nên trước tiên an ủi nữ nhi cho tốt rồi lại nói cái khác.
Mạc Trạch đứng tương đối gần, phương diện thị giác thính giác đều tương đối rõ ràng, vì vậy Lâm Sơ Dương liền nhanh chóng chú ý tới thanh niên đứng sau em gái Hoa đang cùng Hoa Hoa an ủi em gái Hoa.
Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như hình ảnh bố vợ và con rể cùng dỗ con gái /nàng dâu vậy
Lâm Sơ Dương nghĩ đến nhiệm vụ thất bại có chút xoắn xuýt, sẽ không thật sự giống như cậu nghĩ đi?
Kết quả thật sự đúng là chuyện như vậy.
Phủ thành chủ mất trộm nếu như là mất tài sản của chính mình thì ngược lại cũng dễ nói, cố tình phần thưởng thi đấu mà mỗi địa phương đưa tới cũng đều làm mất, có thể mở pháp trận cùng cơ quan của nhà kho chỉ có cha con Hoa thị, kết quả phụ thân mất tích, nữ nhi nằm trong nhà kho bị mất trộm, dù tất cả mọi người cảm thấy là người khác có ý định vu oan giá họa, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút hoài nghi, vì vậy chưởng môn Bạo Viêm Môn hạ lệnh, trước tiên đem em gái Hoa giam giữ vào địa lao.
Ngay lúc em gái hoang mang lo sợ sốt ruột thượng hỏa, vị thanh niên đó cũng chính là biểu ca của em gái Hoa xuất hiện, dùng sức một người ngăn cơn sóng dữ, đem giam giữ đổi thành giam lỏng, sau đó liền đối với em gái các loại an ủi các loại săn sóc, ngay lúc em gái cảm động lại thổ lộ.
Chuyện tốt cứ như vậy mà thành.
Thời gian thoạt nhìn dường như rất dài, nhưng trên thực tế cũng chỉ là chuyện hai ba canh giờ thôi.
Xem náo nhiệt không sai biệt lắm, Mạc Trạch đứng ra trước tiên, nói với mọi người: “Ta tin tưởng thành chủ cùng nữ nhi của hắn là vô tội.” Hắn không nói dối, những thứ đó còn đang đặt trong bao trữ vật trên người hắn đây này.
Lâm Sơ Dương: ngao ngao ngao, nhân vật chính quá thiện lương, thật là cảm động!
Mọi người nhìn thấy Mạc Trạch toàn bộ có loại kích động muốn che mắt, loại cảm giác dương quang chiếu khắp thiện niệm vĩnh tồn này, mẹ nó, quá đẹp!
“Ta cũng tin tưởng thành chủ là vô tội!”
“Ta cũng tin!”
“Thành chủ là người tốt!”
…
Thấy không, đây chính là uy lực của nam chính, có phục không?
Mạc Trạch cùng quảng đại quần chúng liên danh viết phong thư đảm bảo chứng minh cha con Hoa thị trong sạch, rất nhanh liền được đệ tử Bạo Viêm Môn mang về tông môn giao đến trong tay chưởng môn, chưởng môn Bạo Viêm Môn không muốn đắc tội Huyền Dương tông, vì vậy việc mất trộm lại bị đẩy lên người ma tu ngay cả cái bóng cũng không sờ được, sau đó đệ tử tuần tra trên đường ngày càng nhiều.
Đợi tin tức truyền về, Hoa Hoa ở trước mặt mọi người chắp tay hành lễ, cảm kích nói: “Cảm ơn Mạc đạo hữu, cảm ơn mọi người, sau này cần đến Hoa Hoa ta, nói một tiếng là được!”
Mạc Trạch cười nói: “Thành chủ khách khí, nhưng nếu thật sự muốn báo đáp chúng ta…”
Hoa Hoa: “Cái gì?”
Mạc Trạch: “Thành thân đi.”
Hoa Hoa: “…”
Lâm Sơ Dương: nam chính tại sao anh có thể độ lượng như vậy mà đem em gái Hoa đưa đi hả, chẳng lẽ không phải nên cứu vãn sao?
Quần chúng vây xem: “Không sai, thành thân!”
Mặt Thu Dương bên cạnh Hoa Hoa liền đỏ lên, mạch não của Lâm Sơ Dương hiển nhiên không cùng một kênh ngang bằng với người khác…
Ngày hôm sau, phủ thành chủ làm hỉ sự, tân nhân có hai đôi, một đôi là Hoa Hoa cùng Thu Dương, một đôi khác là Hoa Hinh Đồng cùng biểu ca của nàng.
Tiền thành thân là mọi người gom lại, cho dù Hoa Hoa không muốn cưới một tên đàn ông hơn nữa thì cũng phải nhịn, sau đó nhẫn nhịn nhẫn nhịn cũng thành thói quen, đến lúc sau thậm chí cảm thấy cái người Thu Dương này hình như cũng không tệ lắm…
Mạc Trạch được tôn sùng là thượng khách, Lâm Sơ Dương bị ép cùng xem toàn cảnh, hai tên đàn ông bái thiên địa đi vào động phòng gì đó.
Thiên lôi nha!
Ngay lúc cậu bị lôi đến thất điên bát đảo tam quan nát hết, cậu nghe được Mạc Trạch lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm một câu.
Hắn nói: “Nếu ta cùng người đó cũng có một ngày như thế, cho dù muốn bái thiên bái địa, ta cũng nguyện.”
Lâm Sơ Dương nhất thời cả kinh, lửa bát quái hừng hực dấy lên.
Người đó? Người nào?
Nhân vật chính đây là có người trong lòng?
Chuyện khi nào?
Sao không nói sớm một chút, cậu nhất định giúp đỡ ôm mỹ nhân về nha!
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...