Xuyên Thành Ánh Trăng Vô Sắc Của Nam Chính


- ---------
Tác giả: Vô Vọng Chi Xuyên
Biên tập: Daasu
- ---------
- Vú Vu, đau...!đầu La Nhi đau quá đi! Hức hức!
Quý Vu vừa xuất hiện, nắm tay đang gì chặt của Tỉ Vân La dần thả lỏng, cái miệng nhỏ chề ra, mếu máo trông tủi thân hơn thường.
Quý Vu vừa liếc thấy khuôn mặt nho nhỏ bê bết máu của Tỉ Vân La, giữa trán tróc một lớp da, là một vết thương khá lớn, lập tức hít một hơi rùng mình.
- Trời ạ, Thất công chúa mới có chừng này tuổi, kẻ nào to gan lại xuống tay tàn độc như thế, đúng là táng tận lương tâm.

– Quý Vu từ trong bếp bưng thịt bằm ra, vừa hay Mật thị hoảng loạn chạy đến ngăn nàng ta lại, nói xằng nói bậy, bảo nàng đi xua đuổi tà ma.
Nàng ta ngước mắt liếc mắt nhìn cả phòng một lượt, trông thấy chén trà vỡ tan trên nền đất, Thải Liên khuỵu gối trên đống vụn vỡ, dùng hai tay giữ lấy chân của Cần, mà Cần lại mắt phải ròng ròng máu đổ, nhìn qua cứ ngỡ như quỷ dữ¹, vùng vẫy kịch liệt, muốn vồ về phía Thất công chúa.
¹Quỷ dữ, Lệ Quỷ|厲鬼: Là loài quỷ chuyên gieo rắc dịch bệnh cho thế gian, thường hiện dị tướng cao to hung ác.

- Vu, mau, mau đuổi nó đi.
Nghe tiếng Mật thị nôn nóng thúc giục, Quý Vu chỉ nghĩ thị lo lắng cho con mình, nào có biết tà ma mà thị nói lại chính là Thất công chúa, vì thế bèn rút ra con dao găm² từ bên hông, nhanh chân tiến đến chỗ Cần.
²Dao găm, chủy thủ|匕首: Một loại dao có mũi (hoặc không) rất sắc kèm với hai lưỡi dao bén nhọn làm vũ khí cận chiến.
Là bảo mẫu cho công chúa, nàng ta còn kiêm cả chức nữ y, chiếu theo khuôn phép trong người luôn phải có một con dao găm, nhưng con dao này không dùng để đối phó kẻ địch, ngày thường cũng chỉ để cắt gọt thực phẩm, cũng không quá sắc bén, nếu gặp phải cường địch hay thích khách, thì tác dụng cũng chả là bao, còn nếu là đối phó với thứ tiện nô khinh chủ, thì dư sức.
- Tiện tỳ, dám cả gan đả thương công chúa, chết cũng đáng lắm.
Quý Vu đâm một nhát vào lồng ngực Cần, Cần bị Thải Liên giữ lấy hai chân, nhất thời không thể tránh né.
Phụt một tiếng, Cần trơ mắt chứng kiến cả mũi dao đâm xuyên vào lồng ngực nàng ta, trương mắt hoảng sợ nhìn.
- Thiếu Ti Mệnh, Lữ Tỉ mới là kẻ độc ác, ngay cả bà ta còn chưa chịu trừng phạt, sao ngài lại muốn Cần đi trước một bước.
Giây phút Cần kinh hồn, khiếp sợ, dưới ánh mắt đan lẫn sự không cam tâm, Quý Vu từng chút một rút con dao vô dụng ấy ra.
- Không!!! – Cần chỉ kịp thét lên một tiếng hét chói tai đến não lòng, máu từ ngực tuông như trút, sau cùng trợn tròn mắt, lảo đảo rồi ngã một cái bịch xuống đất, co giật đôi ba cái, rồi tắt thở.
Trên mặt Quý Vu là một màu lạnh lẽo, sau khi giết chết được Cần, dửng dưng như không đem con dao găm trên trên quần áo Cần lau chùi sạch sẽ, sau lại tra vào vỏ.
Tỉ Vân La đứng phía sau Quý Vu, nàng nhìn Cần đã chết hẳn, con mắt phải nàng ta đang còn chảy máu, mắt trái chết đứng mà trừng to, cả người bị đằm trong vũng máu, thoạt nhìn khá đáng thương lại có chút đáng sợ.
Tỉ Vân La nghe trong phòng tản ra mùi máu tươi nồng nặc, không kìm được xông đến ôm lấy hai chân Quý Vu: "Vú Quý——".

- Công chúa không sao đâu, đừng sợ, kẻ xấu đã được xử lý rồi.

– Quý Vu đối với Cần, một chút dao động nơi ánh mắt cũng không có, nhưng ngay lúc thân thể mềm yếu của Tỉ Vân La nhào tới, sắc mặt nàng ta liền trở nên nhu hòa, lại cẩn thận bế Tỉ Vân La lên ôm vào lồng ngực, tỉ mỉ mà chặn đi tầm mắt nàng đến trên người Cần, còn dùng tay vỗ về bả vai nàng.
Thân hình Quý Vu cũng không quá đỗi cao lớn, thậm chí đi so với nam tử mà nói, còn đôi phần yếu ớt.
Máu Cần hãy còn đọng trên áo quần nàng ta, Tỉ Vân La dựa vào Quý Vu nơi lòng ngực cô quạnh, hít vào một luồng thoang thoảng mùi máu, nhưng lại cảm thấy an toàn vô cùng.
- Công chúa người còn đau không, đau thì nói với vú để ca đồng dao Mật tộc cho người nghe, ngủ rồi sẽ không còn đau nữa.
Thi thể Cần đã được hạ nhân đưa ra ngoài, sau đó Quý Vu cũng đã bôi thuốc xong cho Tỉ Vân La, nhìn gương mặt nhỏ của nàng đau đến mức nhăn nhó, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái hẳn đi, từ môi miệng nàng ta khẽ ngân nga điệu khúc êm ái, đưa nàng vào trong giấc ngủ, nhưng bên trong lại một lòng cương quyết.
Mật Dắng ở bên cạnh vương hậu lại không được trọng dụng, Lữ Tỉ bên người bà trước giờ luôn là người coi khinh kẻ dưới cúi đầu với chủ³, vậy mà hôm nay Cần trực tiếp ra tay với công chúa, nếu cứ một mực ngu muội mà nhịn nhục, ngày sau không biết phải làm sao để đối phó với bọn họ.
³Khán thái hạ phạn đích chủ|看菜下飯的主: Dấu đã tra cả từ điển và người dịch hộ, kết quả dịch ra câu cú rất kỳ cục...!nên là đành tra từng từ rồi đoán mò...!ai biết thì giúp mình với nha ♡(˃͈ દ ˂͈ ༶)
Quý Vu đợi công chúa từ từ thiếp đi, sau lại đặt nàng lên giường, cử chỉ nhẹ nhàng mà xốc lên tấm rèm trúc bên trong, bước ra ngoài thưa với Mật thị đang mặt nặng mày nhẹ: "Mật Dắng nhân, thứ chảy trong công chúa là huyết mạch của đại vương, Cần chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi mà dám ngang nhiên đả thương người, chuyện này cần phải lập tức báo đến chỗ vương hậu, xem bà ta giải thích thế nào, nếu không dù ta có bẩm báo lên Đại vương đi nữa, cũng quyết không ngậm bồ hòn làm ngọt".
Mật thị nghe thấy giọng điệu quả quyết của Quý Vu, thì sững người tại chỗ.
Thị rõ rành rành là kêu nàng ta về trừ đi tà linh trên người La Nhi, nhưng nàng lại không phân định ta mà giết Cần, giờ đây còn dám to gan lớn mật mượn chuyện này để áp chế vương hậu, buộc bà ta trừng phạt tâm phúc Lữ Tỉ bên mình Lữ, không thì còn muốn mạo phạm đến chỗ đại vương, đây là muốn dồn nàng vào chỗ chết mà.
- Vu chắc chắn đã bị tà linh trên người La Nhi mê hoặc rồi.

Mật thị khựng lại, đáy lòng chợt thấy lạnh lẽo, thù hằn và sợ hãi tràn ngập trong mắt ánh nhìn về phía buồng trong đằng kia, chỉ thấy mành trúc bị bên trong thác lên một góc, một khuôn mặt trẻ dại ở nơi tối tăm thầm thương hại thị, ngay lúc cả hai chạm mắt, khóe miệng Tỉ Vân La khẽ gợi lên một nụ cười lạnh.
Mật thị rùng mình một cái, dời mắt về trên người Quý Vu: "Vu, Cần thật sự quá đáng, làm con ta bị thương nghiêm trọng như vậy, ngươi cứ ở lại nơi này chăm sóc cho con bé, ta lập tức đi tìm vương hậu, kẻ chủ mưu đằng sau phải tóm ra bằng được".
- Vâng, Thải Liên đã chứng kiến toàn bộ chuyện này, người hãy mang nàng ta đi cùng, để vương hậu làm cho ra lẽ.
Mật thị không dám ngẩng đầu nhìn vào trong buồng lần nữa, cũng chẳng dám đi vạch trần bộ mặt thật của người ở trong, dẫu thị có hoài nghi Thải Liên cũng bị tà linh khống chế, đồng thời qua miệng Quý Vu, là an bài nàng ta đến để giám thị thị, vậy nên thị sao dám cự tuyệt, chỉ có thể lo sợ bất an mà đi cùng Thải Liên.
Cả chủ lẫn tớ đều cúi gằm mặt, cả đường không chút ho he, đến khi được nửa đường, Mật thị bỗng nhiên ngừng lại, thần sắc âm u mà nhìn Thải Liên.
Năm ngón tay Thải Liên nắm lấy tay áo thật chặt, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Mật Dắng nhân, chuyện hôm nay sự nô tỳ nhất định cương quyết khẳng định là Cần làm, tuyệt đối sẽ không khai ra sự thật".
Nghe thấy hai từ sự thật, hai mắt Mật thị sáng hết cả lên.

Vậy là pháp thuật của tà không hoàn toàn khống chế được Thải Liên, vậy mà còn để nàng ta nhớ rõ thực tế mọi chuyện.
- Thải Liên, ngươi cứ việc kể đầu đuôi sự việc cho vương hậu nói, chuyện còn lại ta đã có tính toán.

- Mật thị gắng nhịn cười, nhưng lại nhịn không nổi mà nhếch miệng lên, không để tâm nói:
- A~- Thải Liên chẳng rõ thật hư chỉ liếc liếc Mật thị một cái, sau cùng hạ thấp mi mắt, thật thà đáp: "Dạ".
Thanh âm của Thải Liên tuy nhỏ, nhưng đối với Mật thị mà nói, cứ tựa âm thanh cõi tiên bồng.
Tà linh kia dù rằng lợi hại, nhưng hiển nhiên chưa thành thâm hậu, bây giờ thị đã có thể chạy sang nói với vương hậu, con gái thị là Thất công chúa bị tà linh nhập vào người, mê hoặc Quý Vu, giết Cần đi mất, lại xin vương hậu cho cao nhân làm phép, diệt trừ nó.

Mật thị mơ cũng thật đẹp, cứ như đến được trước mặt vương hậu, là tất thảy mọi khó khăn đều được giải quyết dễ dàng, nhưng ngay lúc thị đi ngang qua Ngọc Tú phòng của Trịnh thị, lại bắt gặp từng khối thi thể của hạ nhân được kẻ hầu nâng đi.
Bước chân Mật thị khựng lại, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ là thấy thật đen đủi.
Chẳng qua là mấy mạng hạ nhân hèn mọn, ai mà biết là làm sai cái gì, mới bị Trịnh thị đánh giết.
So với sự mặc nhiên của Mật thị, đồng tử Thải Liên nở to, như nghĩ đến điều gì, nhưng thoáng thấy vẻ nôn nóng của Mật thị, lại không dám nhắc nhở.
"Phúc Oa tiểu chủ, Mật thị bị quỷ ma ám lấy, tỳ nữ định để thị được như ý nguyện, hy vọng phúc khí của ngài có thể phù hộ Thải Liên gặp dữ hóa lành".
Trong lúc Thải Liên mãi thầm nguyện ở trong lòng, ở chính điện cung Chiêu Hoa, Tấn Kiêu Vương thân hình cao lớn trông rất chi là uy nghiêm, ông ta đứng thẳng trong điện, ánh mắt sắc bén vô cùng áp bách mà nhìn vương hậu.
- Đứa nhỏ của cô vương vừa sớm chiều ở chốn u minh, ngươi thân là vương hậu sau lưng lại làm ra trò một người làm quan cả họ được nhờ.
Tấn Kiêu Vương bởi lẽ hàng năm ở ngoài chinh chiến, trên người mới tỏa ra khí thế sát phạt, khiến người ta không dám nhìn nhiều.

Lúc này đây ông ta cầm lấy khối chặn dạng kỳ lân được điều tra ra từ chỗ Trịnh thị ném về trước mặt vương hậu.
Một tiếng bộp vang lên, khối chặn kỳ lân vách tường đã vỡ thành những mảnh ngọc bên gối bà ta.
Dáng vẻ nổi trận lôi đình của Tấn Kiêu Vương còn khủng bố hơn so với những gì bà ta tưởng, sống lưng vương hậu buốt lạnh từng cơn, nhưng mấy từ Đế Tinh gặp nạn sớm chiều, lại khiến lưng bà dựng thẳng.
????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận