Xuyên Thành Ánh Trăng Vô Sắc Của Nam Chính


- ---------
Tác giả: Vô Vọng Chi Xuyên
Biên tập: Daasu
- ---------
Khuôn mặt trẻ thơ lúc ngủ quả là đơn sơ trong sáng nhất, bọn trẻ đều tựa như một trang giấy trắng, cũng chẳng hay vờ vịt giống người lớn, mọi phản ứng đều là phản xạ tự nhiên.
Mật thị sau khi ổn định lại tinh thần, nhìn bàn tay nho nhỏ của đứa con gái Vân La vẫn khư khư nắm chặt góc áo thị, tấm lòng mẹ hiền chưa từng hiện hữu bỗng nhiên có chút bộc phát.
- Quý Vu, Thải Liên làm mất trang sức trang sức quý giá của ta, ngươi cẩn thận điều tra làm rõ nguyên do, nếu là nàng ta trông coi tự ý lấy trộm, thì lấy lại vật bị mất cắp, rồi cứ việc bán người đi, chớ đánh chết, còn nếu kẻ cắp là một người khác, vậy trách phạt nhẹ nhàng hai mươi roi mây là được.
Khuôn mặt Quý Vu có đôi chút sững sờ, trong mắt chợt hiện lên biểu cảm phức tạp, bỗng thấp giọng khẽ thưa: "Dắng nhân thật thiện tâm, cử chỉ này có thể tích phúc cho công chúa còn đang non nớt".
Trước kia, chỉ cần hạ nhân phạm phải một lỗi nhỏ, Mật thị sẽ không chút do dự mà ngay lập tức xử chết, Quý Vu ở bên nhìn thấy, cũng chỉ làm ngơ, nhưng từ sau cái ngày đứa trẻ được sinh ra, khi nàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy, khi nàng nhìn vào đôi mắt thuần khiết trong sạch kia, tựa như có thể phản chiếu được sự nhuốc nhơ của thế gian, khiến nàng ta bắt đầu sợ hãi hai tay mình bê bết máu.
- Xà Oa nương nương ở trên cao, Vu y Quý Vu theo Vu¹ thánh học "Y điển²", "Kinh sách về độc dược", "Bói toán", "Kỹ thuật yểm độc", nhưng là để cứu người, nếu có điều chi sai phạm, xin rơi vào hầm rắn, chết không có chỗ chôn.
¹Vu|巫: "Vu" trong "Vu y" hay "Vu thánh" đều mang nghĩa đồng cốt, kẻ cúng quỷ thần cầu phúc cho người.
²Điển|典: Chỉ quyển sách được coi là mẫu mực, dùng làm tiêu chuẩn.
Mật tộc là nơi có nhiều rắn rết xâm phá, Xà Oa³ nương nương đầu người mình rắn, là người thông hiểu ngôn ngữ loài rắn, dạy dỗ người Mật nuôi rắn vây khốn địch, lấy rắn làm thuốc, đây chính là nữ thần mà Mật tộc sùng bái nhất.
³Xà Oa|蛇媧: Nhân vật này thực chất là Nữ Oa nương nương, Oa Hoàng, Nữ Hi thị theo tục vẫn gọi, bà chính xác có tạo hình như vừa được miêu tả và là vị thần chính trong Vu Thần giáo:

Khoảng thời gian trước, Quý Vu nhớ tới mình ở miếu Oa Hoàng mà lập lời thề như thế, không khỏi nhìn lên trời sao, lấy cỏ thi⁴ ra mà bói.
⁴Cỏ thi, phệ thi|筮蓍: Một hình thức bói Dịch, xem bói bằng mai rùa, lập quẻ bằng cách sắp các cọng cỏ thi theo một quy tắc riêng.

Sau, người ta đơn giản hóa việc lấy quẻ Dịch bằng cách gieo đồng xu (lắc hào):



"Lộc cộc——" một tiếng, ngay lúc chiếc mai rùa mà nàng ta ném văng ra, trên trời chợt lại xuất hiện thêm một ngôi sao, hướng thẳng mà phóng xuống, nhanh đến hoa cả mắt, đến khi nàng ta cúi đầu thì thấy, mai rùa dàn thành hàng ngang, hiện ra hình dạng quẻ chỉ Mật Dắng nhân cùng nàng là "đại hung", duy chỉ có hào nọ đại diện cho công chúa bé nhỏ rơi vào gần vị trí "cát".
Sắc mặt Quý Vu hoảng hốt, sợ họa lớn ập xuống, lập tức lại bói thêm một quẻ, hy vọng biết được cách tránh dữ, nhưng lại rơi vào tình thế tang thương.
- Xà Oa nương nương không muốn khoan thứ cho việc làm xấu xa của chúng ta ư? – Quý Vu suy sụp tinh thần, nhưng lúc này công chúa lại chẳng biết từ khi nào bò lại gần, bàn tay nhỏ đẩy một cái, chỉ khẽ nghe thấy tiếng lào xào, hình dạng quẻ lại lao nhọc từ cửa tử chuyển thành một đường sống.
Bé gái tuổi tác càng nhỏ lại càng dễ tiếp cận linh hồn, thần thánh ưa khiết tịnh, thường thông thấu được hiện thân của những đứa trẻ này.
Vì thế đang lúc Quý Vu mất công chăm chú nhìn công chúa vẫn còn nhỏ mà dường như đã thấu tỏ mọi sự, tựa ánh mắt kiên định thành của người trưởng thành, nàng ta hơi thấp mình mà quỳ trên mặt đất bái lạy một cái.
- Xà Oa nương nương hiển linh, đồng cốt hãy còn trẻ dại, không biết mầm sống ở chốn nào, dám xin nhận chỉ thị.
"Cốp——", Thất công chúa bỗng nhiên đem ngọc bài khắc chữ "La" trên eo hướng về phía chánh vị của la bàn quăng một cái rõ vang, rồi lại lí la lí lắc mà bò đi.
- Cung tiễn Xà Oa nương nương! - Quý Vu nhìn chằm chằm tấm ngọc bài nọ đại biểu cho thân phận công chúa, hoàn toàn thông suốt.
Mật Dắng cùng nàng ta đều là "hung", Thất công chúa lại là người nhiều ân phúc, mầm móng sự sống hẳn trên người nàng.
Gần đây, Quý Vu đều đối với từng hành vi cử chỉ của Thất công chúa để tâm hơn hẳn, vừa từ trong miệng Mật Dắng biết được vương hậu lần này đến, nào ngờ là muốn để nàng ta sử dụng kỹ thuật hạ độc xưa mưu hại Đế Tinh, nàng rốt cuộc cũng rõ nguồn cơn của hiểm họa.
Bìm bìm sao dám leo nhà gạch.

Mưu hại Đế Tinh, nếu bị tra ra, chính là trọng tội liên luỵ đến chín đời dòng tộc.
Quý Vu lòng cực kì hoảng loạn, lại nghĩ đến Thất công chúa đột nhiên sợ hãi, động tác như muốn ngăn cản Mật Dắng, hệt như được trời xanh chỉ ra vận mệnh đã định sẵn.
- Mật Dắng, kế này không thể thực hiện được đâu ạ!
Sau khi nảy sinh ý muốn rút lui, Quý Vu lấy điều phát hiện được của đêm đó ra mà thuật lại kỹ càng tỉ mỉ cho Mật Dắng, cùng lối nói nghiêm trang để khuyên.
- Vu, có khi là trùng hợp cũng không chừng.

La Nhi con bé mới vừa học đi, lăn lê bò trườn, té ngã là chuyện thường tình.
Thầy dạy Quý Vu là đại vu Mật tộc, Mật thị đối với lời kể của nàng ta cũng đôi chút tin tưởng, nhưng đã dày công ra kế, nên thị có chút khó lòng chấp nhận.
- Mật Dắng, Vu vẫn luôn là người chăm nôm công chúa, từ ngày công chúa học đi đến nay, chưa lần nào thấy qua người có cử chỉ lung tung thấp kém, cũng như chưa từng có ai thất thanh vì người té ngã.


Huống chi lúc trước công chúa cũng không dính lấy Dắng nhân như giờ, vừa mở mắt ra đã đi tìm bóng dáng của người, chỉ cần người vừa ra khỏi cửa, người đã lập tức giữ chặt lấy vạt áo ngài, đây rõ ràng là sợ hãi người xảy ra chuyện.
Câu này của Quý Vu đã nói lên được tiếng lòng của Tỉ Vân La.

Dìu dắt từng bước đi khập khiễng, Tỉ Vân La dùng ánh mắt cảm kích mà nhìn nàng ta một cái, vừa lúc Mật thị cùng Quý Vu dùng ánh mắt xác minh nhìn nhau.
- La Nhi, chuyện của vương hậu, nương không nên xen vào sao? – Mật thị đột nhiên đi lại gần Tỉ Vân La, ngồi xổm bên cạnh nàng, sắc mặt hết sức trịnh trọng.
- Hông...!hông...!– Tỉ Vân La bỗng nhiên nhào vào lòng Mật thị, bấu chặt lấy cổ thị.
- Mật Dắng, trẻ thơ một tuổi sao có thể hiểu được ý của người lớn, Thất công chúa có lòng không muốn rời xa ngài, tất cả những việc này dĩ nhiên đều là nhờ Xà Oa nương nương chỉ dẫn.
- La Nhi.

– Mật thị ôm lấy đứa nhỏ trong lòng ngực, đặt nàng lên cơ thể ấm áp của mình, bỗng nhiên cảm động nước mắt và nước mũi tràn lan.
- La Nhi, con quả nhiên là Oa Đồng⁵ tái thế, cố ý xuống nhân gian để phù hộ ta đây mà.
⁵Oa Đồng|媧童: "Oa" ở đây ý chỉ một vị thần là nữ, "Đồng" mang nghĩa trẻ con.
- Mật Dắng, dĩ nhiên là vậy rồi.
Mật tộc có một ngày hội, gọi là tiết Oa Hoàng.
Dịp này, ai nấy đều đổ xô vào miếu để được chạm vào bức tượng Oa Đồng, thành khẩn cầu xin Oa Thần nương nương đem một vị Phúc Oa hay danh hiếu thảo đầu thai làm con mình.
Mật thị lúc mang thai, tuy không thể đến miếu trong tộc cầu phúc, nhưng hằng ngày sau khi tắm rửa thay quần áo xong, đều sẽ chạm vào Oa Đồng.
- La Nhi, Phúc Oa bé nhỏ của nương.

– Mật thị nghĩ như vậy trong chốc lát, đăm đăm mà nhìn Tỉ Vân La bằng đôi mắt sáng rực, quả thật trông hệt như quà bánh thơm ngon mới được tặng.
- Hi hi~ – Trên mặt Tỉ Vân La nở ra một nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng thích ý.

Bởi vì không phải là con trai, Quý Vu cùng Mật thị đối đãi với Tỉ Vân La cũng không tận lực, để cải thiện sinh hoạt, nàng phải thông qua Vu y Quý Vu, từ từ xây dựng một loại hình tượng rằng nàng là một thần đồng tái thế, cũng để về sau nàng không cần vật vã tránh xa cái mà người đời vẫn hay gọi là "phận tốt thí".
Lúc ấy chỉ đánh lụi đánh đại, vậy mà lại giải quyết được vấn đề khó nhằn là làm sao để ngăn cản Mật thị.

"Hầy——", Tỉ Vân La thở dài một hơi.
Mấy ngày nay nàng nào dám ngủ say, chỉ cần Mật thị có ý định rời đi, nàng đều sẽ giật mình choàng tỉnh, giờ đây đã có thể yên lòng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong lòng Mật thị.
Chẳng biết làm sao mà hành động này của Tỉ Vân La, ở trong mắt Mật thị cùng Quý Vu, càng thêm tín nhiệm việc Đế Tinh mà nói là không thể hãm hại.
Đặt đứa con gái chưa tùng ngủ sâu đến vậy lên giường, Mật thị nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi nói: "Vu, ngươi truyền lệnh xuống, làm sao để hạ nhân Nam Hoa phòng đừng làm xằng làm bậy, đặc biệt không được tới gần điện Thủy Vân của Ngu Cơ".
- Mật Dắng nhân, Nam Hoa phòng chắc chắn có tai mắt của vương hậu, truyền đi như vậy khó tránh khỏi khiến người khác tìm ra manh mối, chi bằng mượn danh mất trộm, thẳng tay giam chúng một thể để tiện bề kiểm tra, đồng thời học lại phép tắc.
Hạ nhân Nam Hoa phòng tâm tư vốn dĩ đã muốn nổi loạn, bọn chúng hoặc có giao thiệp với cung nữ bên cạnh vương hậu, hoặc cùng người của Ngu Cơ có tí quan hệ gắn bó keo sơn, lúc này Mật thị phát lệnh xuống, trên mặt tuy tất cả đều đúng phận, nhưng sau lưng trong suốt hai tháng phải học lại phép tắc, bọn hạ nhân mở mồm oán than hết cả lên.
Tin về Mật Dắng nhân chỉ có mấy trang sức lặt vặt, Mật Dắng nhân không được lòng đã trở thành chủ đề cho các cuộc nói chuyện phiếm.
Chẳng qua đúng vào lúc này, Khương thị có mang Đế Tinh bị một cung nữ thân cận đã có tuổi hạ độc, dưới thân máu chảy đầm đìa, đau đớn đến độ hôn mê bất tỉnh.
Bào thai Đế vương khó giữ, đại vương tức giận chém đầu mười mấy vị thầy thuốc, tin tức như vậy cứ dồn dập truyền đến
- Ha hả, đàn bà mang thai ba tháng đầu là cực kỳ nguy hiểm, lúc này mà rong huyết⁶, cho dù có thần y ở đây, cũng chẳng thể xoay chuyển trời đất.

Tài tà quỷ của Trịnh thị quả nhiên là danh bất hư truyền, ngô muốn thưởng cho nàng ta thật hậu.

– Vương hậu ở cung Chiêu Hoa vui sướng mà cười, khói mù mấy ngày qua được xua tan.
⁶Rong huyết, băng huyết|血崩: Khác với rong kinh, đây chứng chảy máu tử cung hoặc chảy máu tại đường sinh dục nữ một cách bất thường, xảy ra dù không phải trong ngày "đèn đỏ".
Thấy tâm trạng bà tốt lên, Lữ Tỉ đem chuyện Mật thị trở thành trò cười kể lại cho vương hậu.
- Khi xưa, lúc chọn lựa thị thiếp, Mật thị lớn lên là người diễm lệ nhất, ngô vẫn giữ lại nàng ta, là vì cớ này.

– Trong mắt vương hậu hàm chứa sự khinh nhờn, cười tỏ vẻ đắc ý.
Nghiệp là thái ấp⁷ lớn nhất Tấn Quốc, từ tứ đại vọng tộc⁸: Lê, Canh, Trịnh, Mật mà thành, trong đó Lê là họ vương, vương hậu chính là đích quận chúa độc nhất của Nghiệp Quận vương Lê Hách, mà tộc họ Mật lại xếp cuối cùng.
⁷Thái ấp|采邑: Phần ruộng đất của quan lại, công thần hay quý tộc phong kiến được vua ban cấp, giống với lãnh địa.
⁸Vọng tộc|望族: Dòng họ có tiếng tăm trong xã hội cũ.

Trước kia, Tấn Kiêu Vương vì bình định trong nước, xuất chinh sang Hàm Quốc, liền rước đích thứ nữ của Nghiệp Quận vương Lê Nhuế về làm vợ, sau chính là Tấn Vương hậu.
Dựa theo lệ thường của một số nước chư hầu, từ trong bốn nhà cứ chọn một thị thiếp gả cùng, làm như vậy trước nhằm ổn định quan hệ cả bốn, sau cũng là để con gái gả nơi xa còn có người bầu bạn.
Có thể nói, bốn nhà có qua có lại, bên trong là vì mục đích riêng, nhưng ngoài mặt lại đồng lòng nhất trí.
Phận làm con, vì vinh hoa gia tộc, các nàng phải có nghĩa vụ thay nữ chủ nhân mà lấy lòng Tấn Kiêu vương, diệt trừ đi những phi tần được sủng ái ngang hàng về địa vị, đe dọa đến lợi ích của bà.
Khi bà ta cần dùng đến các nàng, gọi các nàng đến, hoặc là bày mưu tính kế, hoặc là phô diễn tài nghệ, hoặc lấy nhan sắc mê hoặc quân vương, giúp bà ta trở thành người được lợi nhất, có thế người nhà các nàng ở thái ấp mới có thể được đề bạt.
Hết thảy đều là quan hệ chủ tớ phân minh, nhưng nào có sự gì tuyệt đối, lấy nhỏ địch lớn, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải ít, ví như Ngụy Quốc, trước chẳng qua chỉ là vùng đất nhỏ bé chật hẹp, nhưng sau khi cải cách, lại nhảy vọt vào hàng hai trong số bảy nước.
Từ xưa, hậu cung cũng như triều chính, đều là đạp kẻ yếu dưới chân mà bò lên, vương hậu biết rõ sự thật này, sao có thể ngồi yên để chuyện như vầy xảy ra.
Cho nên, nhan sắc và tài trí lại tuyệt đối không thể hợp vào làm một, nếu quá mức ưu tú, hay cũng có thể là thân phận vượt qua nữ chủ nhân của mình, các nàng liền sẽ sinh lòng dị thường.

Bởi vậy, lúc chọn người, bà ta đã áp dụng quy tắc dung hòa, có tài thì vô sắc, có sắc thì vô tài.
Trong bốn người, Mật thị là đẹp nhất, lòng tham thì có thừa nhưng trí tuệ lại không đủ, thị không khác gì một con cún con yêu nịnh hót, khi cần đến thị, chỉ cần tùy tiện cho chút của ăn, thị lập tức liền hất hàm tự mãn, mặc bà ta ra lệnh; khi không mướn đến thị, bà ta chỉ cần cho thị một chiếc vòng cổ tinh tế, rồi để nô bộc trông coi, cũng chẳng cần lo nghĩ nhiều.
Nhưng, nếu để mặc lâu ngày, nô bộc sẽ cho rằng chủ nhân không thích nó, liền sẽ chây lười, thậm chí còn mang đồ ăn của nó bán đi, mà chó đã đói, thì sẽ quác mồm sủa to, thường có những hành động nhỏ, để tạo cảm giác tồn tại.
Ở trong mắt vương hậu, hành vi này của Mật thị cũng chỉ là vẫy đuôi lấy lòng, tuyệt không hoài nghi sự trung thành của thị.
Đối với loại tình huống này, bà ta vui thì thưởng cho thị chút ít, không vui thì không cần để ý tới thị.
Hiện, ưu phiền đã tiêu tan, bà ta tất nhiên là vô cùng vui vẻ, vì thế liền nói: "Lữ Tỉ, ngươi vào kho chọn chút gấm vóc và trang sức đẹp mắt đưa cho Mật thị, bảo nàng ta ngừng điều tra, nếu không ngô không chỉ bị mất mặt, còn khiến người khác lại nghĩ rằng ngô là loại người keo kiệt với kẻ dưới."
- Nói như vậy, thì Trịnh thị có công nên thưởng cũng hợp lẽ thường, nhưng Mật thị đã không công còn ban thưởng đồ vật, để người ta biết, chẳng phải sẽ học theo nàng ta sao, nuôi thành tính nết siêng ăn nhác làm, ưa sinh sự.
Ánh mắt Lữ Tỉ ảm đạm mà thưa: "Theo nô tỳ thấy, chuyện này nên răn đe thật mạnh Mật thị, dạy cho những vật nuôi vô tích sự biết, cho dù có đói, cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, chờ chủ nhân ra lệnh, chứ không phải tự ý sủa bậy hoặc quấy phá phòng ốc".
- Vậy phái người qua buộc Mật thị dừng việc tra trộm, còn trách phạt thì thôi bỏ đi!
Con giun xéo lắm cũng quằn, Lữ Tỉ là thân tín của bà, làm việc ổn thỏa, nhưng thủ đoạn lại quá cứng rắn, dễ chèn ép người ta đến nước đường phản kháng.

Cho nên ý của người này chỉ có thể tham khảo, chứ không thể hoàn toàn nghe theo.
Sau khi vương hậu từ chối kiến nghị của Lữ Tỉ, Lữ Tỉ nhún xuống một cái, rồi nhắm mắt, kính cẩn nghe lệnh mà lui xuống, chỉ là trong đáy mắt có chút vô phép, đương nhiên, sự vô phép này không dành cho vương hậu mà là Mật thị.
????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận