Editor: Callien Andra.
#
Trường Hoa Cung.
Tiểu cung nữ Bảo Nhi bưng khay, mới vừa đi đến cửa điện, chợt nghe thấy phía Tây truyền đến một tiếng khóc ai oán, vừa như khóc vừa như tố cáo, thống khổ vạn phần nhưng không một ai liếc mắt tới.
Cũng đã hơn nửa năm, Lý Quý Nhân nước mắt như Trường Giang Đại Hải, mãi không dứt, liên miên không ngừng.
Trong gió cuốn theo một tiếng khóc đứt quãng: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng...!Tần thiếp thực sự là oan uổng! ".
Bảo Nhi giật mình, quay đầu liếc ngói lưu ly xa xa, không khỏi thở dài.
Lý Quý Nhân điên điên khùng khùng, cả ngày chỉ biết rơi lệ đúng là không biết, trong miệng nàng tôn quý nhất Hoàng Đế, sớm đã trở thành Tiên Đế.
Thái Tử cũng đã lên ngôi...!
Nghĩ tới đây Bảo Nhi lại tăng tốc bước chân, hướng về chính điện mà đi.
Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, vào cung thời gian không dài, tới được không đến mấy ngày đã bị sai khiến đến Trường Hoa Cung - Trước kia từng là chính điện của đương kim Hoàng Hậu nương nương, người ra kẻ lại tấp nập.
Tiên Đế thời trẻ cũng là một nam tử phong lưu, cả đời đa tình, tuy nhiên đến lúc chết lại chỉ có một đứa bé cũng chính là Hoàng Đế năm tuổi mới sắc phong - tiểu Thái Tử.
Thái Tử này do một cung phi thấp hèn sinh ra, được mấy tháng tuổi, chẳng biết nàng ta phạm phải chuyện gì, sợ tội treo ngược, Tiên Đế liền sai người đem con của Hoàng Hậu nuôi.
Nhưng vào bảy tháng trước...!
Tiên Đế một đạo thánh chỉ, giam cầm Hoàng Hậu bên trong Trường Hoa Cung, cả đời không được bước ra cửa nửa bước, giống như bị đày vào Lãnh Cung không được siêu sinh, hư danh cũng không lưu lại.
Bảo Nhi tiến cung lâu vậy, chẳng bao giờ nghe thấy người ta nhắc đến Hoàng Hậu.
Trong cung, nàng tựa như một chuyện cấm kỵ, tất cả mọi người phải giữ kín như bưng, nếu như không phải tận mắt thấy, tận tay hầu hạ chắc Bảo Nhi cũng coi vị Hoàng Hậu thất sủng này là hồng thủy mãnh thú.
Rõ ràng nương nương nhà nàng là nữ tử ôn nhu, thiện lương nhất thiên hạ, không, phải là tiên nữ ôn nhu, thiện lương nhất thiên hạ mới đúng.
Giang Vãn Tình đang ở thiên điện đọc sách.
Từ khi hạ lệnh cấm, những người tới nơi này hầu hạ giờ chỉ còn Bảo Nhi cùng một tiểu thái giám mới tới tên Dung Định.
Trường Hoa Cung, cung nữ xưa kia, già cũng đều đã mất, trẻ thì bị điều đi nơi này nơi kia, tất cả không một ai ở lại.
Bảo Nhi cùng Dung Định tuy có thể thu xếp gọn gàng, nhưng một cái cung điện to như vậy, tận tâm tận lực cũng không thể che dấu sự rách nát, tiêu điều.
Giang Vãn Tình một thân bạch y, đầu tóc đen búi thành kiểu tóc đơn giản, chỉ để một cây bạch ngọc định trụ, dung nhan không son không phấn, giờ phút này đang ngồi nhàn nhã trên giường, dựa cửa sổ, thần thái mệt mỏi, ngón tay tinh tế tái nhợt, chậm rãi lật từng trang sách.
Ngoài cửa sổ lờ mờ nghe được tiếng khóc thê lương của Lý Quý Nhân.
Bảo Nhi sợ Hoàng Hậu thấy cảnh thương tình, bận bịu buông xuống khay, nhanh chóng muốn đóng cửa sổ lại: "Nương Nương, người mau ăn cơm thôi, ngài xem hôm nay cơm nhìn ngon hơn trước rất nhiều không? "
Giang Vãn Tình nhẹ nhàng đè tay của nàng, cười nói: "Ta đang ngẫm lại câu chuyện về nàng Đậu Nga*, ngươi mau mở cửa sổ ra, Lý Quý Nhân khóc tình ý tha thiết, nghe ra như vậy mới có không khí"
* Đậu Nga oan tên đầy đủ là "Cảm thiên động địa Đậu Nga oan", nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hán Khanh đã về già.
Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông.
Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.
- Trích Wikipedia.
Bảo Nhi sững sờ: "...Nương Nương?"
Giang Vãn Tình lắc đầu, không muốn nhiều lời, nhìn thoáng qua chứa mấy phần nghiền ngẫm, lại cười một tiếng: "Ngươi có tâm, những đồ này đều là đồ ta thích ăn.
"
Bảo Nhi lúc này mới hồi phục tinh thần tỉnh táo: "Không thể nào, lúc trước Tiên Đế còn tại vị, đồ ăn trong cung chúng ta cũng không tính quá kém nhưng đều không thể cùng mấy ngày hôm nay so sánh được ".
Yên lặng trong chốc lát, nàng giương lên khóe miệng, đôi mắt cong hình trăng non: "Mọi người đều có mắt, biết Thái Tử Điện Hạ lên ngôi, ít ngày nữa ngài sẽ ra ngoài, dù sao cũng từng có công dưỡng dục Thái Tử, lên làm một Thái Hậu danh chính ngôn thuận.
"
Giang Vãn Tình nghe thần thái không tìm ra một tia vui sướng, ngược lại ngạc nhiên nhìn về phía nàng: "Vì sao? "
Bảo Nhi trì trệ, ấp úng nói: "Bởi vì, bởi vì ngài đã dưỡng dục Thái Tử..."
Giang Vãn Tình mỉm cười nói: "Ta cũng đâu phải cha mẹ thân sinh của hắn, chẳng qua nuôi hắn mấy năm.
Lại nói nữa, Thái Tử mới có mấy tuổi, sao có thể làm được việc gì?"
Bảo Nhi chậm rãi khép miệng lại, đôi mắt cong cong hình trăng non cũng nhiễm tia thất vọng.
Giang Vãn Tình cầm lấy đôi đũa, kẹp một món ăn.
Sau một lát, Bảo Nhi mở miệng: "Vậy thì cũng do Nhiếp Chính Vương làm chủ.
"
Giang Vãn Tình cúi thấp mặt mày, từ chối cho ý kiến.
Bảo Nhi một bên bưng trà rót nước, lầu bầu nói: "Nếu Nhiếp Chính Vương có tâm, nhất định sẽ đón người đến Từ Ninh Cung."
Giang Vãn Tình ngừng lại một chút, đột nhiên cười một tiếng.
Bảo Nhi kì quái nói: "Nương Nương sao vậy? "
Giang Vãn Tình ngước mắt: "Bảo nha đầu, ngươi vào cung quá muộn, sự tình trong cung không rõ thì thôi, chẳng lẽ đầu đường cuối ngõ Đế Đô ngươi cũng không biết hay sao? "
Bảo Nhi mặt đỏ lên: "Nô tỳ lớn lên ở Quỳnh Châu, cha làm quan ở địa phương nhỏ, chuyện tình ở Đế Đô...!Nô tỳ thực sự không biết."
Giang Vãn Tình ôn nhu nói: "Ta cũng không phải đang trách ngươi."
Đợi đến khi trà dư cơm đủ, trông thấy Bảo Nhi triệt để hạ bát đũa, đột nhiên nghĩ ra một sự kiện, hỏi: "Dung Định lần trước chịu đánh gậy, không biết vết thương bây giờ đã khỏi chưa? "
Bảo Nhi nghĩ nghĩ đáp: "Lần trước nô tỳ đi xem hắn, rõ ràng tốt lắm rồi, chỉ là hơi choáng đầu.
Nô tỳ thiết nghĩ, tám phần là lười không chịu làm, chút nữa nô tỳ sẽ sang xem hắn."
Giang Vãn Tình gật đầu.
Đến khi Bảo Nhi đi xa, trên giường mĩ nhân thở phào một cái, triệt để nở nụ cười.
Cuối cùng màn kịch cũng sắp chấm dứt.
Thật sự chẳng dễ dàng.
Giang Vãn Tình là người của thế kỷ hai mươi mốt, bình an sống đến mười bảy tuổi, là một đóa hoa của Tổ Quốc, hết lần này đến lần khác lại vì bị một trận tai nạn xe cộ, hồn xuyên vào tiểu thuyết cung đấu, trở thành nữ phụ cùng tên cùng họ mới ba tuổi.
Điều đáng nói là, nữ phụ này chưa hề lộ diện, chỉ sống trong hồi ức của người khác...!Nhất là nam chính.
(╥_╥)
Nam chính tên Lăng Chiêu, một Hoàng Tử tuổi trẻ tài cao, thời niên thiếu có thể lãnh binh xuất chinh, nhiều năm lập vô số chiến công, được phong hào Yến Vương, nhưng trời sinh tính tình ít nói, cực kỳ nội liễm lại không phải là Hoàng Tử được Phụ Hoàng yêu thích nhất mà là ca ca hắn - Thái Tử Lăng Huyên.
Lăng Huyên người yếu nhiều bệnh, tính tình phong lưu, nhìn thế nào cũng không giống một Quân Vương.
Nhưng lão Hoàng Đế mặc kệ, quyết tâm để Lăng Huyên kế vị.
Mẫu thân Lăng Chiêu và Mẫu Thân nữ phụ là bạn thân chốn khuê phòng, bởi vì để cho hai đứa nhỏ vô tư nên từ lâu hai người đã sớm sinh tình ý.
Nam chính từ nhỏ đã là anh hùng nhưng nữ phụ chỉ là cái nữ nhân bại hoại, sau khi lớn lên mỹ nhan thịnh thế chấn động Kinh Hoa.
Cứ tưởng là một đôi bích nhân, mỗi tội thiên ý trêu người.
Có một lần, Lăng Chiêu dẫn binh xuất chinh, tổn thất nặng nề, đến bản thân mình cũng bị thương nặng.
Trở lại Đế Đô, lão Hoàng Đế vì mấy chuyện ở bên ngoài hắn kháng mệnh không tuân theo, nói hắn vài câu, Lăng Chiêu thái độ khác thường, lời lẽ nghiêm khắc vạch trần ông ta tin vào lời đồn tầm thường trong triều dụng binh sai trái.
Chuyện này vừa vặn, hai cha con triệt để trở mặt.
Bởi vì Lăng Chiêu thái độ cường ngạnh, lại không nhận sai, lão Hoàng Đế kém chút đoạt đi hắn phong hào, còn nhốt hắn vào đại lao.
Nữ phụ bị dọa sợ, cầu xin Thượng Thư đại nhân thay Lăng Chiêu làm bớt Long nhan nổi giận, nhưng Giang Thượng Thư thân làm quan trọng thần đã nhiều năm, làm sao làm những chuyện ngu xuẩn này, đương nhiên không đồng ý.
Lúc này Thái Tử Lăng Huyên mới lặng lẽ sai người nhắn, hắn có thể giúp một tay.
Nhưng điều kiện có hơi lớn, chính là để lão Hoàng Đế vì hắn cùng nữ phụ tứ hôn.
Nữ phụ đi đến đường cùng, chỉ có thể đáp ứng.
Thái Tử thay Yến Vương cầu tình, lão Hoàng đế liền cấp cho Lăng Chiêu một cái lập công chuộc tội, giữ trọng trách phòng thủ biên cương.
Lăng Chiêu khi ra tù, chưa kịp tắm rửa sửa soạn tu chỉnh dung nhan, nghe nói nàng cùng Thái tử đính hôn, liền vội vã sang chất vấn nữ phụ, khuôn mặt tiều tụy cực điểm, trông chật vật không tả nổi.
Hắn hỏi có phải tại hắn mà nữ phụ lấy Thái Tử, hắn hỏi có phải là nữ phụ bị ép bức hay không?
Nữ phụ rưng rưng phủ nhận, nhẫn tâm đuổi hắn đi.
Lăng Chiêu phòng thủ biên cương năm hai, lão Hoàng Đế băng hà, Thái Tử đăng cơ xưng đế.
Nữ phụ mặc dù là Tân Đế Hoàng Hậu, thân phận tôn quý, nhưng trái tim lại đặt trên người Lăng Chiêu, thị tẩm bất đắc dĩ, luôn luôn âm thầm rơi lệ, thần sắc bi thiết.
Lăng Huyên không muốn miễn cưỡng, tuy nhiên nghĩ tới người phụ nữ của mình ngày nhớ đêm mong đệ huynh đệ của hắn, trong khẳng định không dễ chịu, mỗi lần đều tan rã không vui.
Thành thân vài năm, đến một lần viên phòng cũng chưa có.
Cuối cùng, một sự việc xảy ra đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Lăng Huyên, hắn không thể tha thứ nhưng cũng không phế Hậu, tuy nhiên lại đem nữ phụ giam tại Trường Hoa Cung, Đế Hậu mỗi người một ngả.
Mà Lăng Huyên thân mang trọng bệnh, làm Hoàng Đế chưa đến bảy năm liền qua đời, trước khi chết, không biết trong lòng hắn bán hồ lô gì, đem Lăng Chiêu từ vùng biên cương xa xôi hẻo lánh, trong di chiếu phong hắn là Nhiếp Chính Vương, phụ tá ấu Đế.
Nữ phụ mang tâm trạng của Bạch Liên Hoa khổ tình, nghĩ đến người đầu tiên mình gả là Tiên Đế, thẹn với tình cũ, lại đối với Lăng Chiêu tình sâu như bể, thẹn với Tiên Đế, thế là lựa chọn ba thước lụa trắng giải quyết cuộc đời mình, trước khi động thủ lưu lại một phong di thư, cầu Nhiếp Chính Vương chớ xem nhẹ ngày xưa cảm tình, buông tha người nhà nàng đồng thời đối xử tốt với tiểu Thái Tử.
Lăng Chiêu bị đả kích nặng nề, lại biết được sự thật từ phía mẫu thân, hóa ra nữ phụ xưa kia cũng đúng vì hắn mới gả Tiên Đế.
Từ đó, nữ phụ trở thành ánh trăng sáng trong tâm trí hắn, cho đến hai năm sau, thứ muội nữ phụ dung mạo tương tự nữ phụ đến tám, chín phần, cũng chính là nữ chính trong tiểu thuyết lần đầu vào cung tham gia tuyển tú, mở ra kịch bản văn cung đấu.
Trong nguyên tác, nữ phụ chính là chân - thiện - mỹ Bạch Liên Hoa, Đế Vương hai triều đều coi nàng là Bạch nguyệt quang, Lăng Chiêu yêu nàng, Lăng Huyên yêu nàng, ngay cả nguyên nữ chính cũng tràn đầy kính yêu, tôn trọng nàng.
Vậy mà cả đời đường tình long đong, kết cục thảm đạm.
Cái này thật sự làm Giang Vãn Tình rất khổ tâm.
Nàng tuy cùng là xuyên sách nhưng lại cùng tiền bối khác biệt rất lớn, sinh hoạt kiếp trước thập phần hạnh phúc, cha mẹ êm ấm, trong nhà phú nhị đại chưa thể tới nhưng cũng là "thường thường bậc trung", nhà, xe không cần lo nghĩ, thậm chí trước khi xuyên qua ngôi nhà cũ bị buộc phải phá dỡ, nàng còn được bồi thường một khoản tiền lớn, có thể thấy tương lai sau này càng thêm sáng lạn.
Đột nhiên xuyên qua thành Thượng Thư phủ khuê các, kinh ngạc đi qua, Giang Vãn Tình chỉ còn lại sầu muộn.
Nàng nhớ người nhà, nhớ khoa học kĩ thuật hiện đại, lại nhớ sinh hoạt hạnh phúc ở thế kỷ hai mươi mốt.
Thân là một trạch nữ chính hiệu, điện thoại cùng net chính là thế giới sống, ở cổ đại mỗi ngày đều là dày vò, mặc dù áo đến đưa tay, cơm bưng há miệng, xung quanh là một đám người có thể sai khiến, nhưng cha mẹ xa tận chân trời, hè không điều hòa, lên mạng dựa vào mộng mị, nàng thực sự không muốn chút nào.
Cũng may có một ngày trong mộng, quỷ sai báo cho nàng, tất cả là do Địa Phủ Công làm việc tắc trách, lần này xuyên qua là một việc ngoài ý muốn, nên là chỉ cần nàng đi hết cốt truyện liền có thể trở về cuộc sống hiện đại.
Thân thể nàng kiếp trước đang ở trạng thực vật sau vụ tai nạn xe cộ, một năm ở cổ đại chỉ bằng một ngày ở hiện đại, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, làm hết những việc cần làm có thể an tâm rời bỏ thế giới này để trở về hiện đại.
Thế là Giang Vãn Tình bắt đầu đi trên con đường trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất, nấu cốt truyện thật hăng say.
Từ Thượng Thư phủ đến tịch mịch Thâm Cung, nàng tận tâm tận lực đóng vai nhân vật nữ phụ Bạch Liên Hoa.
Nam chính Lăng Chiêu cũng được, phu quân trên danh nghĩa là Lăng Huyên cũng ổn, trong mắt nàng tất cả đều là những nhân vật NPC phụ giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ, nhận lấy ban thưởng.
Chỉ có duy nhất tiểu Thái Tử kia, nhũ danh Phúc Oa lại là trong lòng khác biệt.
Dựa theo nguyên tác kịch bản, Lăng Chiêu lên làm Nhiếp Chính Vương không bao lâu, dùng chiêu trò uy hiếp dụ dỗ, bức hiếp ấu đế hạ chiếu thư nhường ngôi, đem Hoàng vị đoạt lại.
Tuy nhiên cũng nhớ đầu đến cuối di ngôn của nữ phụ, chưa từng làm khó ấu đế, cho hắn phong hào Vương Gia đồng thời để hắn tiếp tục ở lại Hoàng Cung.
Quyết định này, ngày sau suýt nữa ủ thành đại họa.
Ấu đế chậm rãi lớn lên, nghe theo xúi giục của thái giám mê hoặc, đối với Lăng Chiêu lòng sinh hận ý, nhiều lần giở trò xấu muốn hại hắn chỉ tiếc là chẳng bao giờ thành công.
Cuối cùng thân phận của ấu đế bị vạch trần.
Hóa ra hắn không phải là huyết mạch của Hoàng gia, mà là cung phi cùng người khác sinh hạ nghiệt chủng, thế là Lăng Chiêu cùng bên ngoài đóng chặt cửa sổ, loạn côn đánh chết hắn.
Giang Vãn Tình sau khi xuyên không, đối mặt với người khác tầng lớp phòng bị, duy chỉ có đứa trẻ này là yêu thích không buông, không muốn một ngày nhìn thấy hắn đi đến kết cục kia.
Vậy là một ngày trong đêm, nàng cùng quỷ sai cò kè mặc cả, muốn cùng Phúc Oa cùng nhau trở về hiện đại.
Quỷ sai đồng ý nhưng mất một điều kiện.
Trong nguyên tác, nữ phụ là treo cổ bỏ mình còn Giang Vãn Tình muốn mang theo đứa bé nhất định phải để Lăng Chiêu ban nàng tội chết.
Giang Vãn Tình một lời đáp ứng.
Ở nơi phong kiến tư tưởng lạc hậu, ngươi lừa ta gạt thân bất do kỷ trong cửu trọng cung, nghĩ tới sống hạnh phúc cũng không dễ dàng vậy thì chết có gì khó?
Điều kiện này không khỏi quá đơn giản.
Nhanh...!
Nàng chỉ cần an tĩnh ngồi ở chỗ này, chờ "mối tình đầu đại nhân" nhiều năm không thấy, không mời mà tới, vào đây ôn chuyện cũ.
#
Editor có lời muốn nói:
Lần đầu Edit không biết truyện lại dài như vậy, thiệt khóc muốn chết.
Truyện đăng chưa có sự cho phép của tác giả.
Ngoài bộ này ra Giang Sơn Vi Vũ còn viết bộ "Ta có mỹ nhan thịnh thế" nữa đấy, hay lắm luôn.
Chán quá cho các bạn xem Johan này:
.