Tối hôm ấy, Ngũ Thiên Kiều ngồi ở ngự hoa viên ngắm hoa thưởng trà như thường lệ thì Mặc Nhan cố tình đi tới muốn ngồi cùng.
Ngũ Thiên Kiều cũng chẳng nói gì.
Vương phủ,xuất hiện một vài nữ nhân xinh đẹp cũng không phải chuyện gì quá lạ.
Lại nói, nàng là vương phi, có lẽ sẽ tạo thành sự uy hiếp không hề nhỏ.
Có lẽ cô gái này tới là để thăm dò.
Âu Dương Phong Ngạn đúng rảnh rỗi bày trò.
Ra ngoài,dẫn thêm nữ nhân về còn quản không nổi.
Hai người ngồi cùng một ghế, cùng hướng về một phía.
Ở nơi này, ngoài họ ra thì chẳng còn ai.
Khiểm Thúy, nha đầu thân cận của nàng thì bị sai đi lấy đồ ăn.
Còn A Tâm có lẽ cũng chết tâm trong việc đi theo giám sát và bảo vệ nàng.
Sáng hôm bay nàng thấy nha đầu đó thập thò tìm tung tích của Âu Dương Phong Ngạn, nhất định cùng hắn nói chuyện riêng.
Có chăng, ngày hôm đó nàng đã quá nặng tay ư? Nha đầu đó tính ra cũng chạc tuổi Khiểm Thúy...!chà, có chút nan giải đây.
- Ngươi là tân vương phi sao?
Dòng suy nghĩ của Ngũ Thiên Kiều bị cắt ngang.
Nàng cũng lạnh nhạt " ừm" một tiếng.
Nhưng đối phương có vẻ không hề có ý buông tha mà tiếp tục câu chuyện
- Ngươi đối với Ngạn ca là ý gì? Ta biết Ngạn ca từ rất lâu rồi.
Ta rất hiểu huynh ấy.
- Ừm.
- Nghe nói ngươi là con gái thứ của phủ thừa tướng, mẹ chết cha không yêu.
Ngươi căn bản không xứng với huynh ấy.
- Ừm.
- Ta có thể cho ngươi một số tiền lớn đủ để ngươi sống sung sướng cả đời, chỉ cần ngươi rời khỏi nơi này, tình nguyện để huynh ấy hưu ngươi.
- Chậc.
Lần này Ngũ Thiên Kiều có chút phật ý.
Nghe mấy câu mà nữ nhân phát ra, nàng chợt hình dung đến viễn cảnh của vài bộ ngôn tình có sự xuất hiện của mấy bà mẹ bị ngáo quyền lực thường thấy "Cầm lấy 10 tỷ này rồi cút khỏi con trai tôi" hay một cái gì khác đại loại thế.
Dùng tiền để chi phối tất cả.
Nhưng bọn họ không biết, cái gì có thể giải quyết bằng tiền là chuyện dễ, không thể mới là chuyện khó.
Mà nàng thì không cần tiền.
Ở đây, Âu Dương Phong Ngạn cho nàng một cuộc sống lo đủ,không vướng bận chuyện gì thì việc gì nàng phải nhận sự bố thí hay thương xót của kẻ khác để mà phẩy áo rời đi? Chỉ có kẻ không có thực lực mới làm chuyện lén lút sau lưng như nữ nhân này.
Thật có một chút cảm giác khinh thường.
- Ta có thể cho ngươi nhà, cho ngươi nô bộc, cho ngươi một đời sung sướng.
Ngươi như vậy là chê ta có chỗ nào chưa thỏa đáng ngươi?
- .....!
- Tại sao ngươi lại không trả lời? - Giọng nói của Mặc Nhan mất dần sự bình tĩnh - Ngươi chỉ là một kẻ hèn mọn không nơi nương tựa.
Những gì ta cho ngươi là thứ một đời người đều mong ước.
Nói đi, ngươi còn muốn gì nữa.
- Thứ Âu Dương Phong Ngạn cho ta, tốt hơn ngươi.
Lời nói ngắn gọn súc tích như một nhát dao chí mạng đâm xuyên qua lòng đố kị của Mặc Nhan.
Thứ Âu Dương Phong Ngạn cho Ngũ Thiên Kiều còn là thứ nàng ta luôn khao khát đạt được.
Vị trí Ngũ Thiên Kiều đang đứng là điều mỗi giấc chiêm bao nàng ta mưu cầu để có được.
Câu của Ngũ Thiên Kiều cũng tức là nói, nàng có được thứ nàng ta không có được, dù đổi bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Hiểu thâm sâu hơn, chính là một lời tuyên chiến gián tiếp.
Mà, Ngũ Thiên Kiều ở nên này không nghĩ được nhiều như vậy.
So sánh trực quan thì đúng là Âu Dương Phong Ngạn dù có chút hơi bất bình thường nhưng hắn đổi với nàng có quen biết,tạm thời là quen biết đi còn nữ nhân này mới gặp lần đầu, được tính là người lạ.
Đã là người lạ thì làm gì có sự tín nhiệm mà tin tưởng?
- Vậy đừng trách ta độc ác.
Mộc Nhan nghiến răng thầm nói trong miệng.
Cảm nhận được sát ý, Ngũ Thiên Kiều lập tức đứng dậy, xoay người đối diện Mặc Nhan, thẳng tay đưa bàn tay về phía trước bóp chặt.
Thoáng chốc, chiếc cổ mảnh khảnh của Mặc Nhan bị giữ chắc lại, cả thân thể bị nhấc bổng một khoảng so với mặt đất.
Ánh kim sắc lẹm từ con dao được chặn lại bằng gót giày của Ngũ Thiên Kiều.
Tiếng kim loại rơi leng keng trên nền đất khiến lòng người lạnh ngắt.
Bụi cây chợt vang lên tiếng xèo xèo.
Dưới ánh nến mờ ảo, sự ăn mòn nhanh chóng khiến cây cỏ chết cháy, Ngũ Thiên Kiều mặt không chút biểu cảm lúc này lại nhếch lên nụ cười.
Nàng gia tăng một chút lực đạo khiến màu tím bầm dần hiện lên rõ ràng.Mặc Nhan đau khổ trong tuyệt vọng cùng với chút sức lực yếu ớt dần bị rút cạn.
Chợt Ngũ Thiên Kiều thả tay.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi,bàn tay đang nắm lấy cổ tay Mặc Nhan nắm thành quyền sau đó đấm thẳng vào mặt nàng ta.
- Ta chưa thể giết ngươi vì chưa biết chính xác ngươi là gì của tướng công nhà ta.
Biến đi.
Lời của Ngũ Thiên Kiều rất rõ ràng.
Nếu để nàng biết rõ mối quan hệ của nàng ta với Âu Dương Phong Ngạn là gì, không phải mối quan hệ không quá thân thiết, không đáng để cân nhắc, nàng chắc chắn giết chết con người này.
Còn hai từ " tướng công" phát ra là muốn dày vò nàng ta triệt để chết tâm.
Giết người ấy à, không phải chỉ đơn giản tra tấn về thể xác mà tinh thần mới là thứ đáng sợ.
Người ta đâu có sợ thứ hữu hình,họ chỉ sợ những thứ không tồn tại mà thôi.
Mà ảo cảnh kéo đến ám ảnh.
Nghĩ đến đó thôi, Ngũ Thiên Kiều đã không khỏi có chút cảm giác kích thích.
Nàng cứ thế mà quay đầu đi khỏi ngự hoa viên, trùng hợp gặp Khiểm Thúy mang cặp lồng thức ăn đến liền kéo nha đầu về viện nghỉ ngơi.
Hôm nay, thế là đủ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...