Xuyên Sách Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Quả thật đáng khâm phục.
Tóm lại, Đường Kiều đã nỗ lực chăm chỉ tu luyện, cuối cùng cũng đến ngày này.
Nàng đã đi hết các tình tiết cần thiết, bây giờ nữ chính và nam chính đã biết nàng đang ở trên ngọn núi này, không có gì bất ngờ, tối mai sẽ đến giết nàng.
Đến lúc đó, Đường Kiều chỉ cần giả vờ đánh vài hiệp với họ, ép họ hợp lực tung ra chiêu ‘Tình Ý Miên Miên Kiếm’ là nàng có thể thành công rút lui, trở về quê nhà của mình.
Nghĩ đến tối nay, mình sẽ được tự do, không còn phải nghe con quạ này chỉ trỏ bên tai, Đường Kiều cảm thấy vô cùng sảng khoái, ánh mắt nhìn con quạ cũng trở nên kiêu ngạo.
Con quạ bị nàng nhìn đến dựng lông, vội vàng vỗ cánh: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng trở về thôi.
”
Đường Kiều biết nó đang chuyển chủ đề nhưng tâm trạng nàng bây giờ tốt nên cũng không vạch trần nó.
Một người một quạ từ từ quay về núi.
Trên núi khắp nơi đều là mê trận Đường Kiều từng bố trí, để tiện cho nữ chính và nam chính đến giết mình, nàng đặc biệt giải trừ hết trận pháp, bây giờ chỉ còn lại một ngọn núi không có chút phòng bị nào, đừng nói nữ chính và nam chính, đến cả một con chuột cũng có thể xông lên.
Làm xong mọi việc, trời đã hoàn toàn tối.
Đường Kiều thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, nằm trên giường mềm nửa giờ, nhưng không thể ngủ được.
Con quạ: “Có phải ngươi quá phấn khích không?”
“Không.
” Đường Kiều ngồi dậy, biểu cảm đầy nghiêm túc nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
”
Con quạ: “Vấn đề gì?”
“Nếu đến tối mai, Đường Thanh Hoan không giết ta, hậu quả sẽ ra sao?” Đường Kiều nghiêm túc hỏi.
Con quạ phát ra âm thanh kinh ngạc: “Nàng ta đã tuyên bố muốn thanh lý môn hộ, sao có thể không giết ngươi?”
“Điều đó chưa chắc.
”
Đường Thanh Hoan bản tính lương thiện, là loại người điển hình ngây thơ, lại có quan hệ huyết thống với Đường Kiều, đến lúc đó đột nhiên mềm lòng cũng không phải không có khả năng.
Con quạ: “Cho dù nàng ta không giết thì còn có Sở Dật.
”
Sở Dật chính là nam chính, từng là một đại ma đầu tàn nhẫn, từ khi ở bên Đường Thanh Hoan, đã hoàn toàn trở thành trụ cột của chính đạo.
Đường Kiều lắc đầu: “Hắn lại càng không được, hắn sớm đã là trung khuyển của Đường Thanh Hoan rồi.
”
Giờ đây con quạ gặp khó khăn ngay câu hỏi.
Nó không biết trả lời sao dành đứng yên không nhúc nhích, cho đến khi Đường Kiều nhổ một nhúm lông của nó, nó đau đến mức kêu lên: “Ta biết rồi, ta biết rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...