Xuyên Sách Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Mà một khi đã bắt đầu khó chịu, nàng ta tự nhiên sẽ chủ động tránh xa.
Dù gì nàng ta cũng không phải là kẻ tự ngược, không cần phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với một người em gái không biết từ đâu xuất hiện mà khiến mình khó chịu.
Đương nhiên, Đường Kiều muốn làm vậy không chỉ để đuổi Đường Thanh Hoan đi.
Kiếp trước, Đường Kiều đã có nhiều lần muốn tiết lộ bí mật này cho Đường Thanh Hoan biết nhưng đều bị hệ thống ngăn cản.
Hệ thống cho rằng làm vậy sẽ thay đổi thái độ của Đường Thanh Hoan trước thời hạn, từ đó phá hủy mạch truyện chính quan trọng nhất, nên mỗi lần đều khuyên nhủ Đường Kiều, tuyệt đối không được làm vậy.
Có thể thấy, ở những điểm quan trọng như vậy thì hệ thống rất cẩn trọng.
Và điểm này, có thể dùng để kiểm chứng.
Nếu hệ thống thực sự không biến mất thì vào lúc nàng tiết lộ bí mật, chắc chắn nó sẽ xuất hiện kịp thời và ngăn cản bằng mọi cách.
Nếu nàng không bị ngăn cản…
Đường Kiều ngẩng đầu, nhìn Đường Thanh Hoan đang lộ vẻ mặt uất ức, trong lòng đã có phán đoán.
Có lẽ có thể thử.
Đường Thanh Hoan không biết Đường Kiều đang tính toán gì.
Nàng ta chỉ muốn làm thân với đường muội vừa mới quen, dù đối phương có vẻ không dễ giao tiếp.
Nhưng Đường Thanh Hoan tin vào bản thân.
Nàng ta luôn được mọi người yêu mến, ngay cả tiên sinh quản lý sổ sách có tính tình cổ quái nhất nhà cũng cười tít mắt khi gặp nàng ta.
Dù đường muội tính tình có kỳ lạ đến đâu, cũng không thể lạ lùng hơn tiên sinh quản lý sổ sách nhà nàng ta chứ? Vậy nên, chỉ cần nàng ta kiên trì, chắc chắn có thể khiến đường muội hạ bớt phòng bị.
Nghĩ vậy, Đường Thanh Hoan mím môi, nhẹ giọng gọi: "Đường muội…"
"Ta không phải là đường muội của ngươi.
" Đường Kiều lạnh lùng ngắt lời nàng ta.
Đường Thanh Hoan ngạc nhiên: "Hả?"
Đường Kiều bình thản nhìn nàng ta, hàng mi dài và dày khẽ rủ xuống, tạo nên bóng râm như chiếc quạt.
"Mẹ ta tên là Phương Anh, là một nha hoàn của Đường gia.
Mười sáu năm trước, cha ngươi trong một lần say rượu đã cưỡng bức mẹ ta, sau đó có ta.
" Đường Kiều chậm rãi kể, như đang kể về câu chuyện của người khác: "Điều đó có nghĩa là, ta không phải là đường muội của ngươi.
"
"Ta và ngươi là tỷ muội cùng cha khác mẹ.
"
Đường Thanh Hoan ngây người.
Nàng ta há miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau một lúc lâu mới chậm chạp phát ra tiếng.
"Muội, muội đang đùa à…"
Đường Kiều quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nói: "Ngươi không tin thì có thể đi hỏi phụ mẫu ngươi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...