Xuyên Sách Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình
Bên ngoài là sân nhỏ quen thuộc, tường xám, hàng rào và một cái giếng nước, xung quanh trồng đầy rau xanh tươi tốt.
Đường Kiều đi quanh hàng rào, vừa gọi hệ thống vừa tìm bóng dáng của con quạ.
Tìm suốt nửa canh giờ, trời cũng dần tối, đừng nói là con quạ, ngay cả một cọng lông quạ cũng không thấy.
Đường Kiều cảm thấy cổ họng có chút khô, liền quay vào nhà, cầm ấm trà trên bàn, rót cho mình một ly.
Nước trà để qua đêm đã lạnh ngắt, vị đắng chát, còn có một mùi vị kỳ lạ không thể tả.
Là loại trà mà ngay cả người hầu của Đường gia cũng không uống.
Đường Kiều uống trà xong thì đặt ly lên bàn lại, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Mặc dù không biết vì sao hệ thống lại biến mất...!nhưng có thể chắc chắn là bây giờ nó không ở bên cạnh nàng.
Không có hệ thống, cũng không ai nhắc nhở nàng phải đi theo kịch bản.
Đối với nàng, đây là điều duy nhất đáng an ủi lúc này.
Vậy nếu nàng rời khỏi Đường gia bây giờ thì có ai ngăn cản nàng không?
Đường Kiều nảy ra ý tưởng.
Nàng nhìn quanh một vòng, xác định trong phòng không có vật gì giá trị thì bước chân ra khỏi sân.
Vừa mở cửa sân ra thì hai tên người hầu có thân hình vạm vỡ liền chặn lại: "Tiểu thư, người định đi đâu?"
Đường Kiều: "..."
Quên mất còn có chặn vật lý.
Nàng nở nụ cười dịu dàng vô hại: "Trong phòng ngột ngạt quá, ta muốn ra ngoài đi dạo."
Người hầu không lay chuyển: "Nếu cô cảm thấy ngột ngạt thì hãy đi dạo trong sân, đến ngày mai thì cô có thể ra ngoài."
Đường Kiều đã lâu không trải nghiệm cảm giác này.
Nàng không giận, chỉ tò mò hỏi: "Đây là ý định giam giữ ta sao?"
Người hầu không phủ nhận, chỉ cúi đầu đáp: "Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh."
Đường Kiều gật đầu.
Đặc biệt sắp xếp hai nam nhân to lớn canh giữ nàng, Đường Hành Châu đúng là thận trọng.
Nếu là trước đây, loại canh gác cấp độ này, nàng không cần tốn chút sức nào để giải quyết.
Tuy nhiên, bây giờ thì...
Nghĩ đến linh thức yếu ớt của mình, Đường Kiều không khỏi thở dài.
Nàng vốn sinh ra thanh tú mềm mại, khác hẳn với vẻ lạnh lùng u uất sau mười năm, bây giờ nàng mặt mày tái nhợt, lông mày thanh mảnh, giữa đôi mắt không có chút nào sắc bén, trông thật mỏng manh yếu đuối.
Hai tên người hầu cũng biết mẫu thân nàng vừa qua đời, thấy tuổi nàng còn nhỏ nên cũng không khỏi sinh ra chút thương xót.
"Tiểu thư, gia chủ cũng vì muốn tốt cho người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...