'Vẻ ngoài của thanh kiếm cũng đẹp đấy chứ.' Phạm Ánh Linh cầm trong tay, vuốt ve viên bảo thạch nặm trên thân kiếm.
Mỗi một khối bảo thạch trên Bích Thuỷ Kiếm đều có phẩm chất rất tốt.
Nếu có thể mang được thứ này về địa cầu thì nàng liền phát tài rồi.
“Tiểu thư, người tính xử lý thanh kiếm này như thế nào?” Tiểu Tầm tò mò hỏi.
“Còn xử lý như thế nào nữa, trả lại cho cửa hàng thôi!” Phạm Ánh Linh thản nhiên nói.
Tiểu Tầm nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Trả lại?”
Phạm Ánh Linh cười như không cười nhìn ả.
Phải biết, vì thanh kiếm này mà nguyên chủ đã táng gia bại sản.
Mà nàng cũng không muốn vừa mới xuyên qua liền biến thành người nghèo.
Phạm Ánh Linh có giữ lại biên lai của thanh kiếm này, trong vòng 15 ngày có thể trả lại, còn có thể lấy lại chín phần nguyên thạch.
Nên vẫn giữ thanh kiếm này thì thật không xong.
“Không phải là người muốn tặng thanh kiếm kia cho tiểu thư Trang Yên Yên sao?” Tiểu Tầm không thể hiểu.
Nàng không để ý gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng không phải là người ta không nhận sao?”
“Tiểu thư, người đừng nản chí, chỉ cần người thành tâm thành ý đưa thanh kiếm này cho tiểu thư Trang Yên Yên, nô tỳ tin tưởng Trang tiểu thư nhất định sẽ tiếp thu tâm ý của người!” Tiểu Tầm hết lòng khuyên nhủ.
Phạm Ánh Linh âm thầm liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, ta cần gì mà phải cố sống cố chết đi cầu một người sẽ gián tiếp hại chết mình nhận lễ vật?! Bộ nàng thừa tiền quá nên điên chắc? Huống chi Trang Yên Yên cũng không hợp khẩu vị của nàng.
Phạm Ánh Linh ngắm nhìn thanh kiếm, “Nơi nào mà không có hoa, không phải là diện mạo Trang Yên Yên chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, nhiều thời gian và tinh lực phí phạm trên người nàng ta như thế, ta có thể chơi đùa thêm mấy cô nương rồi.”
Cười nhạt không thôi, dựa theo ký ức, trước khi gặp được Trang Yên Yên thì nguyên chủ cũng là một hoa hoa tiểu thư thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là sau khi gặp Trang Yên Yên mới sống thanh tâm quả dục.
Tiểu Tầm nhìn Phạm Ánh Linh, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.
“Nhưng mà không phải trước đây tiểu thư đã từng nói, sông có ba ngàn dòng cũng chỉ múc một gáo, người chỉ nhận định một mình tiểu thư Trang Yên Yên thôi sao?”
Phạm Ánh Linh lạnh lùng nhìn ả.
Bị nàng nhìn như vậy, trong lòng tiểu Tầm liền nao nao: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ là ngươi không cảm thấy ngươi nói rất nhiều sao? Ta muốn làm gì, cần giải thích với một hạ nhân như ngươi? Ngươi là thứ gì, dám quản cả ta?!” Phạm Ánh Linh hừ lạnh một tiếng.
Khuôn mặt tiểu Tầm tràn đầy xấu hổ: “Thực xin lỗi tiểu thư, là nô tỳ không theo quy củ.”
Trong con ngươi tiểu Tầm hiện lên một tia cừu hận, nàng đương nhiên sẽ không có bỏ qua một màn này.
Dựa theo ký ức, nguyên chủ đối với tiểu Tầm cũng coi như hào phóng, có đồ vật cũng không thiếu nha hoàn này, chỉ là ả ta chân ngoài dài hơn chân trong còn chưa tính, còn nghĩ nguyên chủ là con ngốc, quả thật là đáng chết.
Phạm Ánh Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu Tầm, “Đi ra ngoài đi, chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Sắc mặt tiểu Tầm đổi đổi, lui ra ngoài.
Nàng nhìn bóng dáng tiểu Tầm, trong mắt hiện lên vài phần sát khí, biết đối phương không có ý tốt, Phạm Ánh Linh hận không thể nhanh chóng giải quyết nha hoàn này.
Nhưng nàng vừa mới đến, nếu vội vã đuổi tâm phúc đi, như vậy sẽ khó tránh làm cho người khác nhìn ra manh mối.
Phạm Ánh Linh quyết định tạm thời nhịn một chút.
“Tiểu Tầm, lại bị tiểu thư đuổi ra ngoài hả?” Triệu Nhị nhìn tiểu Tầm, trên mặt xuất hiện vài phần biểu tình vui sướng khi có người gặp hoạ.
Tiểu Tầm cắn chặt răng, ả mặc dù là người của Phạm Hàng, nhưng mặt ngoài đối tượng nguyện trung thành là Phạm Ánh Linh, hiện giờ thái độ của tiểu thư đối với ả lạnh nhạt như vậy, cho nên thái độ của hạ nhân khác với ả cũng khinh thị hơn vài phần.
“Tâm tình của tiểu thư không tốt lắm.” Tiểu Tầm cắn răng nói.
Triệu Nhị cười lạnh, “Tiểu thư đã kêu người tìm tiểu Man về rồi đó.”
Sắc mặt của tiểu Tầm biến đổi, tiểu Man là người mà mẫu thân tiểu thư lưu lại, lúc trước vẫn luôn chiếu cố Phạm Ánh Linh, nhưng nha hoàn đó làm người chất phát khô khan, tiểu thư rất không thích, nên lúc trước đã bị đuổi đi, hiện nay lại gọi về, xem ra Phạm Ánh Linh đã thật sự thay đổi.
“Tiểu Tầm, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì?” Triệu Nhị tò mò hỏi.
Tiểu Tầm xấu hổ nói: “Ta cái gì cũng không làm..”
Trong khoảng thời gian này, ả vẫn luôn chơi bời cùng Phạm Ánh Linh, cũng tận tình lấy lòng, tiểu thư rõ ràng vẫn rất vừa lòng về ả, chuyện duy nhất không vừa lòng, có khả năng chính là không theo đuổi được Trang Yên Yên.
Tiểu Tầm cắn môi, nếu ả mất đi tín nhiệm của Phạm Ánh Linh, như vậy trước mặt Phạm Hàng mà nói, ả cũng mất đi giá trị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...