[Người gọi là bố của cô, Nguyễn Minh Vĩ, Nguyễn Hạo Sâm là người em trai cùng cha khác mẹ mà ông ta nói đến.
Nguyễn Minh Vĩ gần bốn mươi tuổi mới có được cậu con trai nhỏ là Nguyễn Hạo Sâm, luôn chiều chuộng cậu ta, dung túng cậu ta bước chân vào giới giải trí.
]
Giọng nói của người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục, mà giọng điệu cũng không chút lịch sự: "Chuyện này chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Cảnh Trì thôi mà? Con đã kết hôn với Diệp Cảnh Trì được một tháng rồi, sao lại không làm được việc này?"
Nguyễn Linh đang định chửi thề thì bị hệ thống ngăn lại: [Đừng vội! Theo cốt truyện gốc, cô nên đi nhờ Diệp Cảnh Trì, để anh ấy sắp xếp một vai diễn cho Nguyễn Hạo Sâm.]
"Con mau gọi điện cho Diệp Cảnh Trì đi, đừng để Hạo Sâm lo lắng!" Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia nói xong câu cuối cùng, sau đó cúp máy trực tiếp.
Nguyễn Linh lườm nguýt: "Tên khốn Nguyễn Minh Vĩ đó, sao lại mặt dày bắt con gái giúp con trai của tiểu tam lót đường chứ?"
Điều khó hiểu hơn là, sao nguyên chủ lại đồng ý giúp?
[Dù sao Nguyễn Minh Vĩ cũng là bố ruột của cô, người thân duy nhất có quan hệ máu mủ với cô.
Trong sâu thẳm trái tim cô luôn khao khát tình cảm của bố, khao khát được ông ta thừa nhận.
]
Nguyễn Linh: "..."
Cô không hiểu lắm, cô chỉ biết lúc này mình rất muốn đánh người.
[Tóm lại, cô phải liên lạc với Diệp Cảnh Trì để giúp Nguyễn Hạo Sâm có được vai diễn trong bộ phim này, đây là nhiệm vụ.
]
Nguyễn Linh hít một hơi thật sâu: "Liên lạc với Diệp Cảnh Trì đúng không? Được, tôi sẽ gọi điện ngay bây giờ."
Trong danh bạ có số điện thoại của Diệp Cảnh Trì và trợ lý Bùi.
Nghĩ ngợi một lúc, Nguyễn Linh gọi cho trợ lý Bùi.
...
Trong một văn phòng nào đó, trợ lý Bùi đang báo cáo công việc hàng ngày cho Diệp Cảnh Trì, sau đó do dự một chút.
"Tổng giám đốc Diệp." Trợ lý Bùi chọn lọc từ ngữ: “Bà chủ vừa gọi điện cho tôi, hỏi về bộ phim vườn trường mà Tinh Thịnh đầu tư gần đây."
Diệp thị lập nghiệp từ công thương nghiệp, nhưng với quy mô công ty ngày càng lớn, những năm gần đây cũng tham gia đầu tư phim ảnh.
Tinh Thịnh là một công ty điện ảnh do Diệp thị nắm giữ, chuyên về đầu tư phim truyền hình.
Diệp Cảnh Trì đang duyệt tài liệu thì dừng lại, đột nhiên nhớ lại một cuộc trò chuyện cách đây nửa tháng.
Lúc đó, Nguyễn Linh cũng hỏi về công ty điện ảnh Tinh Thịnh, rồi "vô tình" đề cập đến em trai của cô.
Chỉ là cô dường như rất sợ anh, lời nói cũng mơ hồ, nên cuối cùng cuộc trò chuyện này cũng không thành.
Diệp Cảnh Trì gật đầu suy ngẫm, hỏi: "Cô ấy hỏi gì?"
Trợ lý Bùi: "Bà chủ hỏi về một số chi tiết cụ thể của bộ phim, sau đó lại đề cập đến em trai của cô ấy là Nguyễn Hạo Sâm, hỏi tôi có thể liên hệ với đoàn phim không, cô ấy nói là..." Nói đến đây, trợ lý Bùi lại do dự một chút.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì trở nên thâm sâu: "Cô ấy muốn giúp Nguyễn Hạo Sâm sắp xếp một vai diễn sao?"
"Không phải không phải!" Trợ lý Bùi vội vàng phủ nhận: “Bà chủ nói, hy vọng tôi có thể thông báo cho đạo diễn một tiếng, trực tiếp PASS Nguyễn Hạo Sâm, cấm anh ta đóng bất kỳ vai nào trong phim."
Nói xong, dường như trợ lý Bùi cũng thấy khó tin, bổ sung một câu: "Tôi đã xác nhận lại một lần nữa, bà chủ nói đúng là như vậy."
Người đàn ông luôn bình tĩnh, cuối cùng cũng có một chút gợn sóng trong mắt.
Trợ lý Bùi nhìn Diệp Cảnh Trì một cách thận trọng.
Một lúc sau, cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng gật đầu: "Tôi biết rồi."
Trợ lý Bùi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi nghĩ, có lẽ bà chủ có những cân nhắc đặc biệt.
Anh Diệp, hay là anh tự gọi điện cho bà chủ hỏi thử?"
Mặc dù trợ lý Bùi không hiểu tại sao bà chủ lại làm vậy nhưng suy cho cùng, chắc chắn vẫn là muốn thu hút sự chú ý của anh Diệp.
Trợ lý Bùi thấy bà chủ cũng khá vất vả, trong thời gian tân hôn cũng không thấy anh Diệp giảm bớt giờ làm để ở bên cô.
Thêm nữa, Nguyễn Linh lại xinh đẹp, khi nhờ anh ấy làm việc cũng rất lễ phép lịch sự, vì vậy anh ấy bèn thuận miệng nói giúp cô một câu.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì ngước mắt nhìn trợ lý Bùi một cái.
Không hề nghiêm khắc, nhưng đủ khiến trợ lý Bùi nhận ra mình đã nói sai.
Trong lòng trợ lý Bùi thấy giật mình, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi anh Diệp, tôi nói nhiều rồi."
Diệp Cảnh Trì thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể nghe ra vui buồn: "Không sao, cậu ra ngoài trước đi."
Trợ lý Bùi đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong văn phòng, người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào đống tài liệu chờ ký bỗng suy nghĩ một lúc, mới bắt đầu đặt bút.
...
"Cái gì?" Nguyễn Hạo Sâm trợn mắt: “Anh nói lại một lần nữa đi?"
Phó đạo diễn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi nói, bây giờ những vai này đều có người phù hợp rồi, không cần cân nhắc đến cậu nữa."
"Vậy là có ý gì?" Vẻ mặt Nguyễn Hạo Sâm đầy khó tin: “Nếu không được vai nam phụ thì vai ban đầu nói sẽ cho tôi thì sao?"
Phó đạo diễn liếc mắt: "Vai diễn là do đạo diễn quyết định, anh ấy nói không có thì là không có rồi.
Phía chúng tôi rất bận, cậu không có việc thì về đi."
"Đợi đã!" Nguyễn Hạo Sâm gấp gáp: “Các người có chắc không? Tôi là họ hàng của chủ tịch Tinh Thịnh! Sao có thể không có vai diễn cho tôi được?"
Phó đạo diễn cười khinh bỉ: "Họ hàng? Họ hàng gì?"
Trong ngành đều biết chủ tịch đằng sau Tinh Thịnh là Diệp Cảnh Trì của Diệp thị, đây là lần đầu tiên phó đạo diễn gặp phải diễn viên dám nói toạc ra như vậy, lại còn dám dựa hơi Diệp Cảnh Trì.
Nếu đối phương thật sự có quan hệ với nhà họ Diệp, đã sớm mang tiền vào đoàn phim rồi, cần gì phải vì một vai phụ mà ở đây năn nỉ anh ta chứ?
Nguyễn Hạo Sâm vốn định giữ kín chuyện này, vì Nguyễn Minh Vĩ đã dặn dò cậu ta, ở ngoài đừng lấy thân phận Diệp Cảnh Trì ra để khoe khoang.
Một là không biết vị trí của Nguyễn Linh trong lòng Diệp Cảnh Trì như thế nào, hai là thực lực của nhà họ Nguyễn không thể so sánh với nhà họ Diệp.
Nếu chọc giận Diệp Cảnh Trì, họ tuyệt đối không có lợi gì.
Nhưng mặt phó đạo diễn đầy vẻ khinh bỉ, rõ ràng đang chế giễu cậu ta, Nguyễn Hạo Sâm nào có nhịn được.
Đầu óc Nguyễn Hạo Sâm nóng lên, buột miệng nói: "Diệp Cảnh Trì là anh rể tôi!"
Phó đạo diễn cười càng lớn hơn: "Ha ha ha, cậu nói cậu là em vợ Diệp Cảnh Trì? Vậy tôi còn là ông chú của anh ấy nữa!"
Nguyễn Hạo Sâm: "..."
Phó đạo diễn nhìn Nguyễn Hạo Sâm như đang xem trò hề, rồi bỏ đi.
Nguyễn Hạo Sâm nắm chặt nắm đấm, suýt nữa thì nghiến nát răng.
Một lúc sau, cậu ta gọi điện cho Nguyễn Linh.
[Số điện thoại bạn gọi đang bận, vui lòng gọi lại sau.]
Thử vài lần, đều là âm báo tương tự.
Nguyễn Hạo Sâm kinh ngạc phát hiện ra rằng dường như mình đã bị Nguyễn Linh chặn.
...
Cùng lúc đó, Nguyễn Linh đang đi dạo ở khu trung tâm thương mại.
Sau khi xác định mục tiêu vào ngày hôm qua, Nguyễn Linh đã nghiên cứu một lúc và phát hiện ra khu mua sắm gần trường trung học Tú Lễ là một địa điểm rất phù hợp.
Bên cạnh có trường trung học và làng đại học, nhiều người trẻ tuổi, phù hợp với nhóm khách hàng của studio mà cô tưởng tượng, lại còn gần biệt thự cô đang ở.
Nguyễn Linh đã kiểm tra, thực tế cũng có khá nhiều chỗ cho thuê nhà ở, văn phòng và cửa hàng.
Vì vậy, sau khi nghe được thông báo nhiệm vụ được xác định thành công, Nguyễn Linh thay một bộ đồ bình thường, đi dạo và khảo sát thực tế.
Trước khi ra ngoài, cô cũng tiện tay chặn số điện thoại của Nguyễn Minh Vĩ và Nguyễn Hạo Sâm, đề phòng họ lại làm phiền mình.
Bảo cô lót đường giúp tên khốn nạn và đứa con trai đểu cáng của tên khốn nạn á, đừng có mơ.
Sau khi Nguyễn Linh lại lần nữa hoàn thành nhiệm vụ một cách "lách luật", hệ thống có lẽ đã tự kỷ rồi, đã lâu không thấy xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...