Tối bảy giờ rưỡi, dưới sự thúc giục liên tục của hệ thống, cuối cùng Nguyễn Linh cũng rời khỏi nhà.
Lúc ra khỏi cửa, Nguyễn Linh còn tình cờ gặp Diệp Hủ đang đi ra khỏi phòng, chuẩn bị ăn tối.
Nhìn thấy Nguyễn Linh ăn mặc lộng lẫy, ánh mắt của Diệp Hủ vừa ngạc nhiên vừa phức tạp.
Nguyễn Linh cười híp mắt phất phất tay với thiếu niên: “Đêm nay mẹ phải ra ngoài, không thể cùng con ăn cơm.
Trưa mai chúng ta lại cùng nhau ăn thử món ăn mới của dì Trương nữa nhé!”
Nhìn bóng lưng yểu điệu của người phụ nữ rời đi, Diệp Hủ trầm mặc.
Ngoài đám cưới, đây là lần đầu tiên cậu thấy Nguyễn Linh ăn mặc chỉn chu như vậy, từ đầu đến chân đều viết chữ “tinh xảo” và “xa hoa”.
Xem xét một cách công tâm, đêm nay cô thậm chí càng thêm chói mắt, bởi vì vẻ mặt và thần thái của cô còn xinh đẹp lộng lẫy hơn ngày đám cưới.
Trong lòng Diệp Hủ hiểu rõ, cô không có nghĩa vụ phải báo cho mình biết lịch trình của mình.
Chỉ là......!Dù sao Diệp Hủ cũng mới mười sáu tuổi.
Bố vừa mới đi công tác, mà vợ mới cưới của bố lại mặc trang phục lộng lẫy ra ngoài vào buổi tối, khiến trong lòng chàng trai chưa trải sự đời hơi nổi lên gợn sóng.
Không phải phẫn nộ hay trách cứ, chỉ là một loại thất vọng nhàn nhạt đối với hôn nhân hay là gia đình.
Cúi đầu trầm mặc hồi lâu, Diệp Hủ nhếch khóe miệng, xoay người đi vào phòng ăn.
Bảy giờ tối, trong phòng của khách sạn Long Uyển, bên cạnh bàn tròn có gần hai mươi người ngồi vây quanh.
Tần Dược cũng được xem là tổ trưởng ở trong bộ phận, quản lý ba, bốn người phía dưới.
Gần đây anh ta vừa mua xe mới, vợ lại vừa mới sinh con, song hỷ lâm môn nên làm chủ mời người trong bộ phận ăn cơm.
“Anh Tần, tối nay Nguyễn Linh thật sự sẽ đến à? Mà sao giờ này vẫn chưa đến thế?” Người nói chuyện là người đàn ông trung niên, thoạt nhìn cũng trạc tuổi với Tần Dược.
“Đúng vậy.” Một người khác phụ họa: “Đã qua nửa tiếng rồi, sao ngay cả một bóng người cũng không thấy? Anh Tần, có phải Nguyễn Linh ngoài miệng thì đồng ý với anh nhưng thật ra thì không đến không?”
Có người phản bác: “Không thể nào! Ai không biết lúc Nguyễn Linh vừa tới công ty chúng ta, chính là anh Tần đã dẫn dắt cô ấy.
Lúc trước anh Tần giúp đỡ cô ấy như vậy, nếu cô ấy có chút lương tâm, sẽ không đến mức không nể mặt anh Tần.
Đúng không, Anh Tần?”
“Ha ha, đương nhiên rồi.” Tần Dược cười cười: “Chúng ta ăn trước đi, Nguyễn Linh chắc có việc gia đình gì đó, hẳn là sẽ đến ngay thôi.”
“Anh Tần.” Một nữ đồng nghiệp mặt tròn khó nén tò mò: “Anh nói hôm nay anh gặp Nguyễn Linh, vậy anh có hỏi cô ấy, chuyện kia…”
Da mặt cô ta mỏng, ngại thể hiện là mình quá nhiều chuyện, nhưng bên cạnh có một đồng nghiệp lớn tuổi hơn đã giúp cô ta hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói Nguyễn Linh được gả vào nhà giàu, trở thành bà chủ giàu có? Có thật không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều như có như không nhìn về phía Tần Dược, chờ mong anh ta có thể đáp lại.
Tần Dược có chút chột dạ.
Anh ta cũng mới chỉ gặp Nguyễn Linh có một lần, sao có thể nói chính xác?
Nhưng rất nhanh, anh ta lại thuyết phục chính mình.
Bà chủ có tiền ai mà không hô trước hô sau, chắc chắn sẽ không tự mình xem nhà giống như Nguyễn Linh, lại còn xem căn hộ nhỏ.
Bây giờ ánh mắt mọi người đều ở trên người mình, lúc này nếu không trả lời, chẳng phải sẽ mất mặt sao?
Nghĩ vậy, đầu tiên Tần Dược cố làm ra vẻ bí ẩn trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng: “Chuyện này ấy hả......!Theo tôi thấy, Nguyễn Linh đẹp thì đẹp thật nhưng muốn gả vào nhà giàu có thì vẫn còn thiếu.”
Tần Dược không nói quá chắc chắn, nhưng dùng giọng nói và ánh mắt đã cho mọi người đáp án.
Vì thế, có người giả mù sa mưa tỏ vẻ đáng tiếc, có người thì tỏ vẻ mình đã sớm đoán được.
Cả căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ.
Dù sao, ai lại thật lòng ngóng trông mong đồng nghiệp sống tốt hơn mình chứ?
Ngay khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, bên ngoài phòng riêng bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Vài giây sau, một bóng dáng yểu điệu chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng riêng, bên cạnh còn có một người đàn ông vạm vỡ mặc vest đi theo.
Căn phòng vốn ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh.
“Bà chủ.” Người đàn ông mặc vest nói không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho tất cả mọi người trong phòng riêng nghe được: “ Tôi sẽ dẫn người ra ngoài cửa trông coi, nếu cần cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nguyễn Linh mỉm cười: “Được, vất vả rồi.
Mọi người: “......”
“Thật ngại quá, các vị.” Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, động tác của cô hết sức tao nhã, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt.
“Vừa mới tham dự một buổi đấu giá từ thiện, nên hơi chậm trễ.” Nguyễn Linh cười nói: “Mọi người sẽ không trách tôi chứ?”
Hệ thống: [...] Sao người này có thể nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc như vậy? Hội đấu giá từ thiện là cái quỷ gì?
Vừa rồi nó hỏi Nguyễn Linh vì sao rõ ràng không có việc gì lại không ra ngoài sớm một chút, cô trả lời rõ ràng là: “Cậu không hiểu, nhân vật phản diện quan trọng đều xuất hiện cuối cùng.”
Nguyễn Linh xuất hiện, khiến cho phòng riêng trong nháy mắt yên lặng đến mức rơi kim cũng có thể nghe được, ánh mắt của mọi người cũng không tự chủ được mà hướng về phía cô.
Dáng người phụ nữ có lồi có lõm, làn da trắng nõn, trang điểm vừa vặn xinh đẹp, đẹp đến nỗi người ta phải hồn xiêu phách lạc.
Hơn nữa còn mặc trang phục hết sức long trọng, càng làm nổi bật vẻ giàu sang xa hoa của Nguyễn Linh.
Nói cô là nữ minh tinh tới đi thảm đỏ, cũng không có người nào cảm thấy không thích hợp.
Nếu là người có chút tiền lẻ ăn mặc khoa trương như thế tới tham gia liên hoan của đồng nghiệp, mọi người phỏng chừng sẽ nghĩ: Kẻ ra vẻ ở đâu ra vậy? Sợ người khác không biết mình có bao nhiêu đồng tiền bẩn à?
Nhưng khi có tiền đến một mức độ nhất định, mọi chuyện lại biến chất.
Bộ đồ Nguyễn Linh mặc vừa nhìn đã biết là lễ phục cao cấp với giá trị xa xỉ, bông tai kim cương lóng lánh, có giá tương đương với một phòng chất đầy túi xách, cùng với quả trứng bồ câu lớn đến chói mắt kia.
Còn có người tinh mắt, thấy được chiếc xe sang trọng trị giá mấy triệu đô ngoài cửa sổ.
Vì thế, không ai cười nhạo Nguyễn Linh.
Dường như tất cả mọi người đều đang suy nghĩ: Nếu như làm thân với Nguyễn Linh, cô chỉ tùy tiền cho mình ít tiền, không phải mình cũng phát tài sao?
Khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, trong phòng riêng lại ồn ào trở lại.
“Sao mọi người lại trách cô được chứ? Cô đã cất công đến đây, chúng tôi còn mừng không kịp nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cô rời đi quá vội vàng, chúng tôi cũng không kịp tiễn cô.
Tôi còn chuẩn bị quà cho cô, nhưng lần này cô đến đột ngột quá nên tôi chưa mang theo.”
“Đúng vậy, tôi cũng có quà muốn tặng.
Linh Linh à, hay cô cho tôi địa chỉ, để tôi gửi cho cô nhé?”
...
Hệ thống đã ngớ người: [Cái này, cái này...!Theo cốt truyện gốc, cô phải cố gắng chứng minh rằng Diệp Cảnh Trì rất yêu cô, nhưng lại bị đồng nghiệp nhìn thấu, chịu đựng sự chế giễu.]
Nguyễn Linh bình thản đón nhận sự nịnh nọt của mọi người, đồng thời trả lời hệ thống: “Tình yêu là thứ gì đó mịt mờ xa xôi, đâu có thực tế bằng tiền bạc?”
Nhìn thấy Nguyễn Linh vừa gắp thức ăn vừa thờ ơ trả lời mọi người, Tần Dược tức giận đến mức nghiến răng.
Bữa tiệc này là do anh ta mời, vốn dĩ anh ta phải là nhân vật chính.
Nhưng khi Nguyễn Linh xuất hiện, anh ta lập tức bị gạt sang một bên.
Nếu biết vậy, anh ta đã không gọi Nguyễn Linh đến!
Không đúng, ai biết được con người Nguyễn Linh này như thế nào.
Lỡ chỉ là giả bộ, thùng rỗng kêu to thì sao?
Nghĩ vậy, Tần Dược cố gắng tìm lúc không ai nói chuyện, chen vào: “Nguyễn Linh, hôm nay em đến một mình à? Nghe nói em mới kết hôn, khi nào có cơ hội, cho bọn anh xem thử là người đàn ông may mắn nào vậy?”
Ý của Tần Dược là, người giàu đều coi trọng môn đăng hộ đối.
Ngay cả khi có người thật sự muốn cưới Nguyễn Linh về, chắc chắn cũng không phải là một công tử trẻ tuổi.
Chắc hẳn là một ông chủ già hơn 50 tuổi, háo sắc, không có mấy tình cảm với Nguyễn Linh.
Anh ta hỏi vậy, dù sao cũng có thể dập tắt cái tôi của Nguyễn Linh được.
Mọi người cũng theo đó mà có ý nghĩ riêng.
“Đúng vậy, đúng vậy, Nguyễn Linh, có ảnh không cho chúng tôi xem thử đi?”
“Hay là gọi video đi? Chúng ta cũng coi là người nhà của cô, đúng lúc mọi người có thể làm quen.”
“Đúng đúng, được đó, gọi video đi!”
Hệ thống cũng giống như đám người này, ngay lập tức phát ra nhiệm vụ: [Bạn cần gọi điện cho Diệp Cảnh Trì trước mặt đồng nghiệp và giữ kết nối ít nhất ba phút sau khi đối phương nghe máy.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...