Cuộc họp phụ huynh đại diện ban giám sát được tổ chức trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại quảng trường Vạn Phúc.
Hồ Trân Trân đến sớm trước 10 phút, nhận thấy rằng khoảng 80% chỗ ngồi đã kín.
Ngoài cửa vẫn có người liên tục tiến vào.
Quán cà phê còn chưa tuyển nhân viên phục vụ, hiện tại nhân viên ở đây đều là người làm trong biệt thự mà Hồ Trân Trân mang theo.
Từ tố chất đến tay nghề của bảo mẫu đều ở hàng thượng đỉnh, không thể so sánh với nhân viên phục vụ bình thường.
Không phải phụ huynh đại diện của ban giám sát nào cũng có tiền có thế.
Một số người chưa từng thấy cảnh tượng này nên vẫn còn khá dè dặt.
Nhưng chẳng bao lâu, họ đã bắt chuyện với các vị phụ huynh ngồi bên cạnh, vì quá nhiều người nên bên trong quán cà phê không tránh khỏi sự ồn ào.
Khi Hồ Trân Trân bước vào, một số phụ huynh biết cô nhanh chóng tiến đến vây quanh bắt chuyện, khiến những vị phụ huynh khác cũng phải thay đổi chủ đề.
"Đó là ai?"
Cùng một lúc, đây là câu hỏi mà các vị phụ huynh hỏi nhiều nhất.
"Còn có thể là ai nữa?" Đồng Thụ chua chát nói: "Ngoại trừ người tổ chức cuộc họp này – Hồ Trân Trân, còn ai có thể nổi tiếng như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, lại có thêm một loạt người đi tới vây quanh Hồ Trân Trân.
Đồng Thụ "chậc" một tiếng, "Anh xem, toàn là mấy người nịnh hót cô ta đến?"
Hai năm gần đây, Đồng Thụ vực dậy, là một nhà giàu mới nổi, có chút tiền trong tay, thích nhất là được người ta khen ngợi, nịnh hót.
Nhưng tiến vào vòng tròn của trường tiểu học Bắc Quan, hầu hết tất cả mọi người đều là người có tiền hoặc có quyền, còn hắn thì không đủ đẳng cấp để so.
Người được nịnh hót nhiều sẽ không thể chịu được sự thờ ơ nhất.
Đồng Thụ cũng vậy, hắn đã quen với việc được người khác tâng bốc, nhưng khi ở chung với nhóm phụ huynh này thì rất khó chịu.
Bên cạnh hắn chính là Ngô An – một người bình thường, người mà hắn thân thiết nhất trong hội phụ huynh.
Trước đó Đồng Thụ có tình cờ giúp anh ta một chút, cho anh ta vay một chút tiền, kể từ đó Ngô An đã thân thiết với hắn ta.
Nghe Đồng Thụ nói, Ngô An hạ thấp giọng: "Nghe nói cô ta đã quyên góp cho trường một thư viện, Cô Hồ này chắc chắn rất giàu có.”
"Có tiền thì có cái gì đặc biệt à?" Đồng Thụ hừ lạnh một tiếng: "Có vài đồng tiền rách mà quyên góp cái nọ cái kia, giống như là muốn cho người khác biết mình giàu có.”
Trong lòng Ngô An cũng lẩm bẩm, nháy mắt hỏi: "Anh cũng thấy cô ta giàu đúng không? Liệu sữa tươi cô ta có lấy tiền không?”
Đồng Thụ lườm anh ta một cái: "Sao? Anh nghèo đến thế à? Đến cả một ít sữa cũng không mua nổi?”
Ngô An gãi má: "Tôi có tiền nhưng mà tôi nghĩ cô ta có tiền như vậy, chắc là sẽ không quan tâm đến số tiền sữa nhỏ này.”
Cuộc trò chuyện của hai người cũng truyền đến tai những người khác.
Đổng Ngọc ngồi gần họ, mắt trợn trắng, thật sự không thể nhịn được, xen vào một câu.
"Tiền nhỏ? Anh thật quá đáng, chiếm chút tiện nghi nhỏ còn nói chuyện một cách hợp tình hợp lý, lại còn nói lớn tiếng như vậy.”
Khuôn mặt Ngô An dần dần đỏ lên.
Anh ta biết người này đang giễu cợt mình, lập tức vặn lại: "Chúng tôi đang nói chuyện phiếm thôi, cô là ai, liên quan gì mà xen vào?”
Đổng Ngọc cười nhạo vỗ vỗ tay, dứt khoát đứng dậy.
"Thật sao? Chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy. Muốn chiếm lợi thì cứ nói, còn nghĩ đến chuyện bắt cóc đạo đức. Chẳng lẽ Cô Hồ nhận tiền sữa là sai à?”
Ngay khi cô ấy nói lớn tiếng, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng.
Ngô An càng hoảng hốt hơn, không thể nói gì chỉ có thể im miệng.
"Tôi không hề nghĩ như vậy, chỉ là Cô Hồ có giàu có như vậy, chắn chắn cô ấy coi thường mấy đồng tiền sữa của tôi.”
Những lời này là để giải thích với các vị phụ huynh xung quanh, đồng thời cũng che dấu những tâm tư nhỏ bé của mình.
Hồ Trân Trân cũng nhìn về phía bên này, nghe thấy hắn nói sẽ không thu tiền sữa.
Ngô An tự nhận mình hiểu những suy nghĩ của nhà giàu, họ quan tâm nhất chính là thể diện.
Hồ Trân Trân đang ở trước mặt mọi người, chẳng lẽ cô còn có thể bỏ mặt mũi để thu mấy đồng tiền sữa của anh ta?
Hồ Trân Trân quả thật có thể.
Cô đã chú ý đến phía bên này khi cuộc mâu thuẫn vừa bắt đầu xảy ra.
Ngô An đứng dậy nói ra những lời đó, Hồ Trân Trân trong nháy mắt nghe hiểu lời anh ta rồi.
Đơn giản là cố gắng giữ chân cô bằng lời nói rồi lợi dụng nó để chiếm chút lợi nhỏ.
Nói thật, Hồ Trân Trân vốn không có ý định thu tiền sữa cho các học sinh, bởi vì trong trường còn có những học sinh nghèo xuất sắc.
Nhưng lời nói này của Ngô An thật sự là khiến người ta chán ghét.
Hồ Trân Trân yêu tiền cũng thích tiêu tiền, cô không quan tâm mình đã tiêu bao nhiêu tiền cho người khác nhưng cô ghét bị người khác tính toán lợi dụng.
Dù chỉ là món hời nhỏ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cô khó chịu đương nhiên cũng không muốn cho Ngô An vui vẻ.
"Vị phụ huynh này nói đùa rồi, tiền của ai cũng là do làm việc chăm chỉ kiếm được, sao tôi có thể coi thường nó, mấy đồng cũng là sự cố gắng của người khác lao động mà có, tôi sẽ không bao giờ coi thường nó.”
Nói xong, để chứng minh điểm này, Hồ Trân Trân lập tức quay đầu về phía Trần Khai nói: "Trần Khai, phiền anh ghi chú lại một chút, vị phụ huynh này nhất định phải thu tiền sữa. Coi như là tiền tiêu vặt của Tiểu Thầm, cho thằng bé có trải nghiệm cảm giác kiếm tiền.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...