Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Trần Khai vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Hồ Trân Trân đưa điện thoại di động qua cho hắn xem một chút.

Trên màn hình là một đoạn video ngắn, người trong video Trần Khai cũng biết.

[Thật bất ngờ! Paparazzi Tiểu Hoa đã phát hiện ra bí mật rất sốc, chụp được giám đốc nhà máy sữa Ba Con Bò chủ động đến sở cảnh sát đầu thú, có thể vụ án có ẩn tình khác!]

Video này thậm chí còn được paparazzi quay, bởi vì chuyện sữa bò bây giờ có sức nóng, mới đăng lên mạng.

Trần Khai mỉm cười: "Xem ra bọn họ cũng không đoàn kết lắm, hóa ra nội bộ đã sớm xung đột.”

"Anh không cảm thấy ông ta đến sở cảnh sát là để đổ lỗi sao?"

Hồ Trân Trân tò mò hỏi.

Hồ Trân Trân chưa bao giờ nghĩ đến góc độ giải thích như trên hot search.

Câu chuyện sữa gây c.h.ế.t người nhanh chóng lại lên hot search, làn sóng bê bối đẩy sữa Ba Con Bò lên đầu sóng ngọn gió.


Sự việc này lớn đến mức tất cả các phương tiện truyền thông xã hội đều đang thảo luận về nó, ngay cả nhóm phụ huynh cũng không ngoại lệ.

Mãi cho đến lúc này, các vị phụ huynh mới biết sự thật.

Những người lúc trước đã hiểu lầm Hồ Trân Trân muốn xin lỗi cô, Hồ Trân Trân vẫn không ra mặt đáp lại, đến tận lúc này cô mới đứng ra.

[Đại biểu lớp 2 -3 Hồ Trân Trân: hiểu lầm được giải quyết, cuộc họp phụ huynh bị trì hoãn sẽ được tổ chức lại, chân thành mời mọi người đến tham dự cuộc họp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại ở quảng trường Vạn Phúc vào lúc 6 giờ tối nay.]

Những phụ huynh lúc trước hiểu lầm cô nhất định sẽ cảm thấy chút tội lỗi mà ủng hộ khen ngợi cô.

Thừa dịp này, Hồ Trân Trân nói.

[Đại biểu lớp 2-3 Hồ Trân Trân: chuyện sữa Ba Cn Bò đã cho tôi một bài học, lần này Tiểu Thầm xảy ra chuyện này thực sự là dọa c.h.ế.t tôi, từ bây giờ tôi không dám cho thằng bé uống sữa bên ngoài nữa.]

Các vị phụ huynh khác cũng lo lắng về vấn đề này.

[Đại biểu lớp 5 -1 Trương Tân Kiệt: đúng vậy, đúng vậy, bây giờ sữa bên ngoài tôi cũng không dám tin.]

[Đại biểu lớp 6-2 Đổng Ngọc: Ngoài thị trường nhiều loại sữa như vậy, tìm kiểu gì được một loại sữa yên tâm đây?]

*Ở Trung Quốc thì trường tiểu học có 6 khối (vậy nên học sinh lớp 6 vẫn là tiểu học), trung học cơ sở có 3 khối, trung học phổ thông có 3 khối.

Nhân dịp này, Hồ Trân Trân xen vào.

[Đại biểu lớp 2 - 3 Hồ Trân Trân: Mọi người nhất định phải xem kỹ khi chọn sữa. Dù sao bây giờ tôi cũng không tin mấy nhà máy sản xuất khác nữa. Tôi đã tạo một dây chuyền sản xuất sữa tươi, từ bây giờ chỉ cho Tiểu Thầm uống sữa của nhà mình.]

Nuôi bò?

Đây là cách các vị phụ huynh cũng đã nghĩ đến.

Nhưng quá trình chăn nuôi rất cồng kềnh và phức tạp, cũng cần có một không gian lớn để chăn nuôi bò, những điều này cũng đã khiến mọi người từ bỏ ý định đó.

Đổng Ngọc đầu óc nhanh nhạy lập tức hiểu ra ý muốn của Hồ Trân Trân, chủ động mở miệng nói: [Đại biểu lớp 6 - 2 Đổng Ngọc: nhà chúng tôi không có đủ tiền để mở một nhà máy sữa riêng cho con cái của mình, cô Hồ có thể cho tôi mua ít sữa nhà cô cho con tôi uống không?]

Những gì cô ấy nói hoàn toàn đánh trúng tâm tư của Hồ Trân Trân.


[Đại biểu lớp 2 -3 Hồ Trân Trân: Đương nhiên có thể.]

[Đại biểu lớp 2 - 3 Hồ Trân Trân: Buổi tối khi họp tôi sẽ mang theo chút sữa tươi đến, cô Đổng có thể dùng thử, nếu thấy ngon thì tôi sẽ bảo quản gia mỗi ngày lấy cho con cô một ít.]

Người nhìn ra ý định của Hồ Trân Trân không chỉ có một mình Đổng Ngọc, mà Ngô An cũng nhìn ra?

Nhưng anh ta vẫn còn do dự nên chọn sữa của Hồ Trân Trân hay không, vậy nên tạm thời không nói gì, muốn suy nghĩ kỹ càng hơn.

Cả trường này có hơn một nghìn người, tiền sữa tất cả mọi người cộng lại cũng không phải là một con số nhỏ.

Nhưng chẳng mấy chốc, Ngô An nhận ra rằng sự suy nghĩ cân nhắc của mình là không cần thiết, bởi vì không cần anh ta nói thì các vị phụ huynh khác đã đều tỏ thái độ.

[Đại diện lớp 5 - 1 Trương Tân Kiệt: Cô Hồ nuôi bao nhiêu con bò, có thể bán cho tôi một ít hay không, con trai tôi cũng thích uống sữa tươi.]

[Đại biểu lớp 1 -1 Tôn Ái Quốc: đúng vậy, cô Hồ, mỗi ngày một con bò cũng có thể vắt ra rất nhiều sữa, đổ đi cũng lãng phí, không bằng bán cho mọi người, tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của cô.]

......

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác nhanh chóng được gửi đến, Hồ Trân Trân còn chưa kịp trả lời thì họ đã bắt đầu tranh nhau đặt mua sữa tươi.

Ngô An thấy thế lập tức lo lắng.

Con gái anh ta cũng đang trong độ tuổi phát triển, nếu bây giờ uống sữa ngoài thì thật sự không tốt.


[Đại biểu lớp 4 - 5 Ngô An: Cô Hồ, bán cho tôi một chút!]

[Đại biểu lớp 2 – 3 Hồ Trân Trân: Tôi không nuôi bò nhiều lắm, chỉ có 30 con thôi, nhưng nhất định sẽ đủ cho mọi người, hoan nghênh mọi người đến buổi họp mặt tối nay.]

Khi vừa nghe có 30 con bò, trái tim Ngô An cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ta tính toán thử xem khi nuôi nhiều bò như vậy sẽ tốn bao nhiêu tiền, vừa nghĩ liền giật mình, hít một hơi thật sâu.

Nơi chăn nuôi bò cộng với nhà máy chế biến sữa, cộng thêm tiền mua bò, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn. Nuôi nhiều bò như vậy nếu trong trường hợp không thể bán thì chẳng phải là mất tiền sao?

Cô Hồ này giàu có như thế sao?

Ngô An len lén nói chuyện với một phụ huynh quen biết, sau khi nói vài câu dẫn dắt, người kia thả ra một tin tức bùng nổ.

"Anh không biết sao? Thư viện mới của trường chính là do vị phụ huynh Hồ Trân Trân này quyên góp, một thư viện có giá vài chục triệu, người ta có rất nhiều tiền, sẽ không quan tâm đến số tiền nhỏ này để nuôi một vài con bò đâu.”

Khuôn mặt Ngô An nóng bừng vì xấu hổ.

Vừa rồi anh ta đang suy nghĩ xem vị phụ huynh này có kiếm tiền từ sữa hay không, nhưng người ta căn bản không thiếu chút tiền nhỏ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui