Cảnh sát đương nhiên nhìn nhận người có thế yếu là người bị bắt cóc.
Mau chóng đến dìu Vương Trường Hữu và Giang Lâm đứng dậy, còn tất cả các tài xế đã trở thành người bắt cóc.
Lưu An thông minh, vừa nhìn thấy tình huống không đúng, chủ động giơ hai tay lên giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi anh cảnh sát, hai người kia mới là kẻ bắt cóc!”
Hai người thảm hại này mới là kẻ bắt cóc???
Sau nhiều năm làm việc, đây là lần đầu tiên đến hiện trường vụ án thì công việc đã kết thúc.
Cảnh sát hỏi ngược lại: "Ai là người báo cảnh sát?"
Lưu An đứng dậy đi ra chỉ vào mũi mình: "Chính là tôi, là tôi báo cảnh sát, người bị bắt cóc là con trai của bà chủ chúng tôi.”
Hồ Trân Trân dắt Giang Thầm từ trong phòng đi ra, mặt đứa nhỏ khóc sưng cả lên, đôi mắt của người phụ nữ cũng đỏ hoe.
Sự việc đã rõ ràng trong nháy mắt.
Nhưng đội trưởng cảnh sát cẩn thận, cố ý đến gần ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ: "Hai người kia bắt cóc cháu sao?”
Giang Thầm gật gật đầu, xuống lại lép vào người Hồ Trân Trân.
Chậc, lần đầu tiên họ phạm phải một sai lầm lớn thế này, đội trưởng cảnh sát xua tay, mấy anh cảnh sát phía sau nhanh chóng thả mấy người tài xế ra rồi bắt hai người kia lại.
Anh cảnh sát đến gần, nói với Hồ Trân Trân: "Phiền cô đi theo chúng ta về đồn một chuyến, chúng tôi cần ghi biên bản.”
Nói xong, anh cảnh sát khó xử liếc nhìn số người có mặt ở hiện trường.
Họ chỉ lái hai chiếc xe, hiển nhiên là quá tải.
Trần Khai là người đầu tiên nhìn ra sự khó xử của anh cảnh sát, chủ động mở miệng: "Cảnh sát, chúng tôi đến bằng xe hơi, chúng tôi lái xe theo sau xe cảnh sát đến đồn được không?”
"Được" Đến nơi không cần làm gì thì đã phải quay lại. Điều này tương đương với việc nhặt được một phần công lao.
Đội trưởng cảnh sát còn nói đùa: "Có ai muốn thử cảm giác khi ngồi xe cảnh sát không? Có thì đến đây, chen chúc với nhau một tí cũng được.”
Hồ Trân Trân cười gượng hai tiếng: "Ha ha, vậy thì không cần đâu.”
Thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, viên cảnh sát cố ý trêu đùa: "Các anh em phía sau không muốn thử một chút sao? Cơ hội cũng không có nhiều lắm đâu.”
Trần Khai lắc đầu, ngược lại Lưu An thật sự có chút hứng thú: "Anh cảnh sát, ngồi trên xe không phải còng tay đúng không.”
"Các anh chỉ đến ghi biên bản thôi, đương nhiên không cần còng tay, đi thôi, đây chính là cơ hội khó có được.”
Một đoàn người ra khỏi tòa nhà, Trần Khai mở cho Hồ Trân Trân, để bà chủ và cậu chủ nhỏ lên xe trước.
Mấy anh cảnh sát đứng bên cạnh cũng nuốt nước miếng: "Mấy chiếc xe này đều là của các anh?”
Siêu xe hạng sang lại còn là phiên bản giới hạn, cơ hội này thực sự là ngàn năm có một, ai mà không muốn thử chứ!
Viên cảnh sát vỗ vai Lưu An: "Này người anh em, không phải cậu muốn thử đi xe cảnh sát sao? Chúng ta đổi đi, để tôi lái cái này cho cậu!”
Đêm hôm đó, tin tức con trai tỷ phú thành phố S bị bắt cóc đã lên hot search.
Hồ Trân Trân lúc này vẫn đang đọc truyện trước khi đi ngủ cho Giang Thầm nghe.
Giang Thầm vì sự cố này mà bị dọa sợ, cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng hết lần này tới lần khác không dám chìm vào giấc ngủ, Hồ Trân Trân dứt khoát cầm lấy quyển truyện cổ tích, nằm bên cạnh đọc cho cậu nghe.
Giang Thầm chưa bao giờ được dỗ dành như thế này, cậu không muốn ngủ, cố gắng mở to hai mắt ra.
Nhưng cậu quá mệt mỏi, chưa đến mười phút hai mí mắt đã đánh nhau, chìm vào giấc mộng.
Hồ Trân Trân đắp chăn cho cậu rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Hot search lần này là do cô mua, nhằm kích nổ quả b.o.m đã được giấu kín bấy lâu.
Trước đây, thương hiệu sữa Ba Con Bò đã thuê người phỏng vấn Giang Lâm, cũng mua không ít thủy quân bôi nhọ Hồ Trân Trân.
Nội dung chính là bà ta rất nhớ cháu trai, bà ta mới là người thân, người giám hộ của Giang Thầm nhưng Hồ Trân Trân lại ác ý chia rẽ hai người họ.
Thừa dịp cảnh sát thành phố S phát hành thông báo mới nhất, Hồ Trân Trân quyết định đáp trả lại.
Cô cũng sử dụng phương pháp tương tự, thuê một nhóm thủy quân.
Người không nhiều nhưng đều là người có kinh nghiệm, mọi bình luận đều được biên soạn kỹ lưỡng, rất khác nhau.
Tung ra một số tin đồn giả để thu hút sự chú ý của công chúng đến Giang Lâm và sữa Ba Con Bò.
[Nhân viên nhà máy sữa Ba Con Bò là kẻ bắt cóc]
Đây là hot search đầu tiên.
Ngay sau đó, [Bác ruột mới là hung thủ thực sự bắt cóc đứa nhỏ] cũng lên hot search.
Hồ Trân Trân chỉ tiết lộ một chút sự thật, các bình luận trên internet bắt đầu quay xe 180 độ.
Không ít cư dân mạng nhiệt tình theo dõi vụ việc "mẹ kế cướp con", trước đó họ đã lên mạng bênh vực công lý, công kích người mẹ kế có âm mưu thâm độc là Hồ Trân Trân.
Cho đến khi vụ án bắt cóc ngày hôm nay nổ ra, họ mới nhận ra rằng họ đã sai lầm khủng khiếp đến mức nào.
[Lương tâm đều bị chó ăn rồi sao? Đến cả cháu trai ruột cũng muốn bắt cóc?]
[Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi khi ủng hộ cháu trai về ở với bác ruột, hóa ra tất cả những chuyện này đều là lừa gạt tống tiền.]
[Tôi biết bà ta, trước đây bà ta làm việc chung với tôi, còn nói cho tôi biết trong nhà bà ta có một lao động nhỏ miễn phí, mỗi ngày chỉ cần cho nó ăn một bát cơm là có thể hoàn thành tất cả các công việc nhà với nấu ăn. Bây giờ tôi mới nhớ ra, có lẽ chính là người cháu trai này.]
[Thật tội nghiệp cho cháu trai, lúc trước phải sống trong hoàn cảnh như vậy. May mắn thay, có một người mẹ kế đã mang bé đi.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...