Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Hồ Trân Trân cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn được sự tò mò của cô, nên liền hỏi: “Sau đó thì sao, làm sao anh biết được chuyện này?”

“Các paparazzi đã nói với nhân viên bảo vệ của chúng ta.”

Hồ Trân Trân đã nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng cô không nghĩ đến khả năng này.

“Sao lại thế này?”

Nhắc tới chuyện này, biểu cảm trên mặt của Trần Khai có chút vi diệu.

Hắn dùng từ uyển chuyển một chút: “Bà chủ ngài cũng biết mà loại thức ăn như pizza thì ăn một hai ngày còn được, ngay cả món salad để ăn bớt ngán người này cũng không bán.”

“Sau khi ăn món chứa nhiều bột như vậy đương nhiên paparazzi không đi vệ sinh được thì cũng là chuyện bình thường mà.”

“Phốc.” Hồ Trân Trân đang uống một ngụm nước xém chút nữa đã phun ra.

“Anh nói cái gì?”

Trần Khai gãi cằm, nếu đã nói đến đây rồi mà bà chủ vẫn còn muốn biết thì hắn cũng chẳng cần phải giấu làm gì cả.

“Bà chủ cũng biết điều đám paparazzi coi trọng nhất chính là ẩn náu.”

Trần Khai dừng một chút, quyết định nói thẳng.

“Phim trường của chúng ta bình thường không có người ngoài, mà WC đều ở bên trong, cho nên đám paparazzi muốn giải quyết thì tìm đại một chỗ bên ngoài.”

Hồ Trân Trân yên lặng đặt ly nước xuống.


Cô cũng biết điều này quả thật trước phim trường đều là mảnh đất hoang đang được khai phá, không có nơi nào cho paparazzi đi WC cả.

“Lần đó bọn họ tìm không ra WC để giải quyết vấn đề, nên mới chủ động tìm đến bảo vệ của chúng ta mong đến được khuôn viên để mượn WC.”

“Ngày thường bà chủ cũng nhấn mạnh việc phòng chống paparazzi nên đương nhiên bảo vệ không cho phép.”

“Bọn họ cũng là do rơi vào đường cùng nên mới kể cho bảo vệ nghe, sau khi nhân viên bảo vệ dẫn họ đi thì liền báo cho tôi biết.”

Cho nên Trần Khai mới có thể biết chuyện này tỉ mỉ như vậy.

Hồ Trân Trân đã hiểu nhưng vẫn còn một chuyện chưa rõ.

“Bọn họ…… đi không ra thì phải đến bệnh viện chứ sao lại đến WC của chúng ta?”

Đối với chuyện này Hồ Trân Trân có chút thắc mắc cô cũng không hiểu tại sao

Trần Khai hiểu rõ đến mức không thể mở miệng giải thích được.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Trần Khai nhìn thấy được sự nghi ngờ đơn thuần trong mắt bà chủ nhà mình.

Đơn thuần đến mức làm hắn khó mở miệng.

“Ừm” Trần Khai suy nghĩ một lúc sau đó quyết định hỏi trước “Bà chủ, bà chủ có biết một loại thuốc có thể dùng để thông đường tiêu hoá không?”

Hắn vừa nói câu này Hồ Trân Trân cũng đã hiểu.

Sau khi nhận ra điều mình vừa hỏi tai của Hồ Trân Trân liền đỏ lên.

“Khụ khụ, cái kia, sắp xếp xe đưa bọn họ về thành phố đi, đừng để bọn họ cảm thấy mệt mỏi.”

“Bà chủ cứ yên tâm,bọn họ đều đã đi rồi.”

Phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ khá xa, muốn ngồi xe đến bệnh viện gần đó cũng phải mất một tiếng rưỡi.

Hồ Trân Trân đoán đám paparazzi phải lái xe khoảng mười phút để tìm được bác sĩ kê đơn thuốc gần đó.

Phòng khám nhỏ ở trong làng không thể điều trị được bệnh gì quá nặng.

Nhưng loại bệnh táo bón này chỉ cần giải quyết bằng một ngón tay, dùng loại thuốc thông đường tiêu hoá.

Trẻ em ở trong làng thường xuyên gặp chuyện này nên loại thuốc này được dự trữ khá nhiều.

Nhưng bình thường đều là những phụ huynh tới mua cho con mình.


Những người lớn đến đây mua cho mình còn với vẻ mặt không nhịn được như thế là trường hợp khá hiếm thấy.

Bác sĩ ở phòng khám còn nhiệt tình mua thuốc cho paparazzi để giải quyết vấn đề.

Nhưng cả nhóm paparazzi đều gặp phải vấn đề này, chỉ phái một người ra mua thuốc thì chỉ giải quyết được vấn đề của người đó mà thôi, cho dù có giải quyết xong cũng hết sức để lái xe về.

Bởi vì chuyện này nên cả đám paparazzi quyết định cùng giải quyết vấn đề này với anh em của mình.

Dù sao WC lộ thiên cũng không sao cả.

Suy cho cùng mọi người đều là đàn ông với nhau, có cỏ dại che, cởi quần ra giải quyết đại sự một chút là xong rồi.

Nhưng loại chuyện như thế này không có cách nào giải quyết tự nhiên được.

Dù sao ngồi xổm thì khó có thể nhét thứ này vào, nhưng nếu để người khác nhét vào thì quá biến thái.

Bởi vì chuyện này nên paparazzi mới mượn WC của phim trường.

Chờ tất cả bọn họ giải quyết xong thì đã là câu chuyện của một tiếng sau đó rồi.

Bảo vệ sợ bọn họ vào kiếm cớ để chụp ảnh nên đã đứng canh trước nhà vệ sinh nam.

Nhưng không ngờ chuyện này lại kéo dài hơn một tiếng.

Chờ đám paparazzi đi ra thì chân người nào người này đã tê dại trông như sắp gục ngã đến nơi.

Bảo vệ canh giữ ở cửa thấy dáng vẻ này của họ liền biết chuyện này không thể là giả được, chỉ có người thật sự bị đi nặng mới yếu như vậy thôi.

Anh bảo vệ cảm thấy đám người này khá đáng thương nên đã dẫn bọn họ đến phòng bảo vệ rồi rót cho mỗi người một ly nước, sau đó kêu Tiểu Lý đang trực ban tiễn họ về nhà.

“Sau khi tất cả bọn họ đều ra khỏi WC thì đội trưởng Trương của phòng bảo vệ, liền sắp xếp xe đưa bọn họ đến bệnh viện thành phố.”


Trần Khai đẩy mắt kính xuống: “Nghe nói lúc ấy có vài người cần đi cấp cứu gấp, ở bệnh viện truyền dịch gần nửa ngày.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hồ Trân Trân uống nước để xoa dịu cơn sốc của mình

Lần này Trần Khai cũng khá tinh ý, đợi bà chủ uống xong thì mới nói tiếp: “Bà chủ thật ra mọi chuyện cũng không tốt như vậy.”

Sắc mặt của Hồ Trân Trân có chút phức tạp nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?”

“Không sai chút nào.” Biểu cảm của Trần Khai cũng hết sức vi diệu “Chuyện này còn được truyền ra xém chút nữa đã lên hot search”

“Nhưng may mắn thay chuyện này không có lên hot search.”

Hồ Trân Trân cảm thấy may mắn.

Dù sao chuyện này cũng quá buồn cười rồi, nếu lên hot search thật sẽ bị cư dân mạng chê cười một thời gian mất.

“Vốn dĩ hotsearch vừa mới bắt đầu lên cuối bảng thôi, đám paparazzi liền phát hiện sau đó đã đè chuyện này xuống rồi.”

Khi Trần Khai nói xong Hồ Trân Trân cảm thấy đồng tình với paparazzi.

Cái gì cũng chưa chụp được mà đã chi nhiều tiền như vậy rồi.

“…… Paparazzi, cũng là một nghề nghiệp có nhiều rủi ro thật đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui