Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà
Cô luôn đón nhận những đóng góp khách quan cũng như đón nhận những chỉ trích trái chiều về bộ phim, nhưng tiền đề cho việc này là khán giả phải xem được bộ phim đó, tận mắt xem được từ đầu đến cuối bộ phim.
Chỉ có như vậy thì nhận xét của mọi người mới chân thực được.
Khái niệm thần tiên đối với nhiều người là một thứ rất hấp dẫn, mà những điều về thần tiên đều được mọi người dùng trí tưởng tượng để mô tả.
Hoặc là diễm lệ bí ẩn, hoặc là không thể nhắc đến.
Những câu chuyện về thần tiên luôn được khán giả yêu thích và có sức hấp dẫn với rất nhiều người, và dựa trên những thần thoại đó con người đã tạo ra được rất nhiều câu chuyện khác nhau.
Hồ Trân Trân cũng giống những người ở nước Z, từ trong xương cốt đều không thể chống lại những điều này.
Cô thích những thứ quý giá bởi vì sau khi làm ra nó rất xinh đẹp, muốn cho toàn thế giới đều chiêm ngưỡng.
Sau khi nghĩ ra ý tưởng này thì Hồ Trân Trân càng chắc chắn với ý định xây dựng chuỗi rạp chiếu phim để chiếu phim của công ty mình.
Đối với lời khuyên của Thomas cô cũng cảm ơn vì lời khuyên này của anh ta nhưng không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình.
“Thomas, cậu biết đấy tôi có công ty điện ảnh, nếu muốn phim của công ty mình có nhiều xuất chiếu thì xảy ra mâu thuẫn với bên phía rạp phim là điều không thể tránh khỏi, nếu đã như vậy thì không bằng tôi tự xây dựng rạp chiếu phim của riêng mình thì không phải tốt hơn hay sao?”
Thomas không ngờ cô sẽ kiên trì như vậy.
“Được thôi, nếu đó là điều cậu muốn.”
“Tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu tình hình rạp chiếu ở bên đây.”
Hồ Trân Trân học theo hành động lúc nãy của anh ta, đẩy vai Thomas một cái.
“Cảm ơn nhá, người anh em tốt, chờ tôi tìm được đối tác thích hợp tôi sẽ kể với cậu đầu tiên.”
Vì thế Thomas mới biết cô còn chưa tìm được đối tác thích hợp.
“Haha, tôi còn tưởng cậu đã lên kế hoạch xong hết rồi, thì ra còn đang thiếu một đối tác thích hợp hay sao?”
Hồ Trân Trân lắc đầu: “Nói đúng hơn là không phải cần một mà là rất nhiều.”
Rốt cuộc nước ngoài cũng chỉ là một từ nói chung mà thôi, có nhiều nước như vậy tìm được những người hợp tác thích hợp rất khó.
Thomas nghe xong liền hiểu.
Anh ta nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn làm quy mô lớn như thế nào?”
Hồ Trân Trân nói: “Tôi còn chưa nghĩ xong nữa.”
Đây không phải là lời nói dối đâu, đúng là Hồ Trân Trân chưa nghĩ ra.
Đây chỉ là những ý tưởng ban đầu của cô, còn chưa tưởng tượng cuối cùng nó sẽ như thế nào nữa.
Rốt cuộc một nửa tài chính của Hồ Trân Trân đều ở trong dự án kiểm soát sa mạc mất rồi nên hiện không còn quá nhiều.
Màn trình diễn sắp bắt đầu, Thomas nhìn lên sân khấu, nhưng đầu lại nghiêng về phía Hồ Trân Trân: “Vậy cậu thấy tôi thế nào? Hẳn là cậu đã suy nghĩ đến nước F rồi chứ.”
Đương nhiên là đã suy xét qua.
Hồ Trân Trân không nói quá lớn tiếng, chỉ nói một câu: “Đương nhiên là tôi muốn hợp tác với cậu rồi.”
Thomas lập tức cảm thấy hài lòng cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào tay của Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân cúi đầu liền thấy.
【^v^】
Gương mặt tươi cười này cũng khiến Hồ Trân Trân mỉm cười sau đó ngẩng đầu lên xem phần trình diễn.
Việc có một rạp chiếu của riêng mình này không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều được.
Hồ Trân Trân đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lâu dài.
Cho dù muốn phim chiếu ở nước ngoài đi chăng nữa thì cũng phải đợi chiếu ở trong nước xong hết đã, dù sao Hồ Trân Trân cũng còn một ít thời gian.
Nếu thật sự không thể hoàn thành chuyện này, thì trước tiên cứ thành lập một chuỗi rạp nhỏ ở từng quốc gia là được rồi.
Hồ Trân Trân mỉm cười rồi trả lại điện thoại.
Hiện tại cô đã có được một đối tác ở nước F rồi đúng không?
Lần này cô đến nước M một phần là do được Thomas mời, còn phần còn lại là do thị trường ở nước M khá lớn, nên Hồ Trân Trân cũng muốn phim của mình được công chiếu ở thị trường này.
Nhưng đây không phải là điều đơn giản.
Ít nhất cho đến khi cô tìm được một đối tác thích hợp thì chuyện này chưa thể hoàn thành được.
Mỗi cái quốc gia dù nhiều hay ít đi chăng nữa thì cũng phải bài trừ những nước khác.
Đặc biệt là những người nước ngoài muốn kiếm tiền trên đất nước của họ, sẽ có một loại cảm giác khó chịu.
Ở nước M thì tình huống này khá nghiêm trọng.
Sau khi buổi diễn kết thúc dưới sự che chở của vệ sĩ, Hồ Trân Trân và Thomas đã đi dạo quanh phố một chút.
Đường phố bên này rất vắng lặng đặc biệt là sau buổi tối, luôn tạo cho mọi người cảm giác bọn cướp có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Và sự thật cũng đúng là như thế.
Nếu Hồ Trân Trân không mang theo vệ sĩ mà đi dạo vào ban đêm giống như vậy thì không chừng sẽ gặp tình huống đó.
Tình hình an ninh như thế này đã đặc biệt gây ra khá nhiều vấn đề cho nước M.
Kinh doanh ở một đất nước như thế này sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với đất nước có môi trường an ninh an toàn.
Ít nhất phí duy trì an ninh cũng cao hơn.
Hồ Trân Trân đang cân nhắc vấn đề này ở trong lòng vừa nói chuyện với Thomas.
“Thomas, cậu nghĩ sao về mấy doanh nhân ở nước M?”
Hồ Trân Trân chưa từng gặp qua những doanh nhân nước M nên muốn hỏi Thomas về ấn tượng của anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...