Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

"Hả? Bé cưng của mẹ giỏi như vậy thì mẹ nhất định phải chờ mong lần thành tích tiếp theo của Tiểu Thầm rồi.”

Cô ký tên xong, ánh mắt đứa nhỏ tràn đầy ý chí chiến đấu, khuôn mặt đỏ bừng cầm bài thi chạy về phòng mình.

Chờ khi cậu rời đi, Trần Khai đang đứng gần đó cũng tiến lên.

"Bà chủ, trưởng ban Mã đã gọi nói rồi, nói thành vấn đề."

"Vậy là tốt rồi, trước tiên lấy 50 triệu trong thẻ này cho đội xây dựng, không cần tiếp tục tuyển công nhân, sau khi ký hợp đồng với Cao Thần, họ sẽ cử người sang."

Trần Khai muốn nói lại thôi.

Do dự một hồi lâu vẫn quyết định mở miệng.

"Bà chủ, nhỡ đâu bọn họ không hợp tác thì làm sao bây giờ?"

Hồ Trân Trân bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi đã thực hiện dự án này, tôi đương nhiên có tự tin đưa ra số tiền này, cho dù Cao Thần không hợp tác cũng không sao.”

Không có Cao Thần, cũng sẽ có Trương Tam Lý Tứ, huống chi cô còn có hệ thống hào phóng nâng đỡ.


*Trương Tam, Lý Tứ: ý chỉ còn nhiều người khác

Trần Khai không biết những điều đó, nhưng thấy được sự tự tin của cô thì cũng yên tâm, len lén dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hồ Trân Trân vài lần.

Không hổ là bà chủ, đi một bước đã suy nghĩ một trăm bước.

Ở phía bên kia.

Cao Thần thậm chí còn chưa ăn sáng đã mang tài liệu đến công ty.

Cuộc họp hội đồng quản trị được lên lịch vào lúc 9:30.

Thông thường, cuộc họp sẽ không được lên lịch sớm như vậy, nhưng Cao Thần thật sự không thể chờ đợi được, hắn muốn thảo luận với hội đồng quản trị về vấn đề đầu tư Lâu Đài Chó.

Cao Thần đứng trước cửa phòng họp, trước khi đẩy cửa ra còn sửa sang lại cà vạt một chút, trong ánh mắt rực lửa thiêu đốt tràn đầy tham vọng.

Chỉ là một lần đánh cược lớn, nhưng hắn cảm thấy nữ thần chiến thắng đang đứng về phía hắn.

"Chuyện này quá mạo hiểm?"

Quả nhiên hắn mới vừa đưa ra kế hoạch đầu tư, đã có cổ đông cũ bảo thủ phản đối.

"3 tỷ cũng không phải là một dự án nhỏ, công viên trẻ em trong nhà đâu cần nhiều tiền như vậy? Tôi nghĩ cậu chắc là đã bị lừa rồi.”

"Lừa gạt hay không thì tôi không biết, nhưng lão Lý nói rất đúng, dự án này quá nguy hiểm, cho dù chúng ta chỉ đầu tư 1,5 tỷ, các hạng mục khác cũng phải gác lại."

"Trên sổ sách công hiện tại chỉ có 2 tỷ, Cao Thần, cậu thực sự cần phải suy nghĩ kỹ, đây không phải chuyện đùa, tiền đầu tư vào biệt thự Ngọa Sơn vẫn còn chưa thu hồi, đối với công ty bây giờ mà đầu tư thêm vào một dự án một cách hấp tấp như vậy thì không tốt."

"Những thứ này tôi cũng biết."

Cao Thần ngắt lời bọn họ.

"Trước tiên mọi người hãy xem kỹ bản kế hoạch này, nói thật, Hồ tổng cũng không có ý nghĩ hợp tác với chúng ta, là tôi mặt dày mày dạn dính đến, mãi mới lấy được bản kế hoạch này."


Cao Thần đặt bản thân mình ở một vị trí cực thấp.

Lúc này có người không tin nghi ngờ đặt câu hỏi: "Không phải lừa đảo đấy chứ, dự án 3 tỷ, một công ty tự làm? Cô ta có thái độ khoa trương như vậy, có khi để lừa anh mắc câu đó?”

"Không", Cao Thần lắc đầu: "Có một điểm anh nói sai rồi, không phải là một công ty, mà là cá nhân Hồ tổng sẵn sàng chi ra 3 tỷ này.”

Cá nhân?

Trong phòng họp im lặng, suy nghĩ xem gia đình nào ở thành phố S họ Hồ có năng lực này.

Có thể bỏ ra 3 tỷ để đầu tư không giống với khái niệm có 3 tỷ tài sản, nếu số vốn lưu động có thể đạt đến con số này, vậy tài sản thực tế của vị Hồ tổng này ít nhất cũng phải 10 tỷ nhân dân tệ.

"Thành phố S từ bao giờ có Hồ tổng nào giàu như vậy, Cao Thần, không phải anh bị người ta lừa đấy chứ?"

"Không thể nào." Biểu cảm Cao Thần vô cùng thoải mái, mở nắp chén trà ra thổi cho bớt nóng: "Cô ấy vừa tặng một thư viện cho trường con gái tôi, chiếm diện tích không nhỏ, không có tám con số thì không mua được.”

"Trường tiểu học của con gái anh, đó không phải là trường tiểu học cũ của con trai tôi sao? Con cái cô ấy cũng đi học ở đó à?”

"Hơn thế nữa", Cao Thần đảo mắt nhìn quanh phòng: "Anh đoán xem bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

"Không phải là biệt thự Ngọa Sơn chứ..."

Người ngôi bên cạnh Cao Thần là Vương cổ đông, hắn trẻ tuổi hơn một chút, là người đầu tiên đoán ra.


Cao Thần gật đầu, còn bổ sung: "Còn là biệt thự trên số 20.”

Biệt thự Ngọa Sơn tổng cộng chỉ có 25 tòa, không giống với các khu biệt thự khác do một người cầm đầu, ở chỗ này, 21 đến 25 mới là biệt thự cao cấp nhất.

Bắt đầu từ tòa 21, 5 tòa liên tiếp đều chiếm địa thế cao nhất trong khu biệt thự.

Từ kích thước, vật liệu, và cách bố trí đều đắt gấp đôi so với 20 tòa biệt thự còn lại.

Giá cả đương nhiên cũng đắt gấp đôi.

Theo dự kiến của tập đoàn Cửu Long, 5 căn biệt thự này ít nhất cũng phải mất 5 đến 6 năm mới có thể bán hết.

Mà Hồ Trân Trân lại là người mua đầu tiên.

Vương cổ đông không khỏi tặc lưỡi: "Chỉ tính nơi ở đã bao nhiêu tiền rồi, Hồ tổng này giàu thật đấy.”

Bình thường hắn cũng tự nhận mình là một đại gia, nhưng mua căn nhà cấp bậc như biệt thự Ngọa Sơn cũng đau như bị cắt thịt, huống chi còn chi cả chục triệu cho hoạt động từ thiện.

"Vị Hồ tổng này là nam hay nữ thế? Có phải là người của thành phố S chúng ta không? Tại sao tôi chưa nghe tới bao giờ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui