Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Ngược lại với cô Giang Thầm mới chín tuổi đã ngồi xem rất chăm chú.

“Tiểu Thầm, con đang học tập mọi người sao?”

Trước khi diễn viên tiếp theo vào thử vai Hồ Trân Trân đã âm thầm hỏi cậu.

Giang Thầm nghiêm túc gật đầu.

“Mọi người đều rất mạnh, con phải học tập từ những vị tiền bối ở đây.”

Vẻ nghiêm túc của cậu nhóc nhỏ tuổi này có chút giống Trần Khai.

Nghiêm túc học tập là thái độ tốt, khoé miệng Hồ Trân Trân mỉm cười không quấy rầy cậu đang học tập nữa.

Cô có chút thất thần nghĩ dù sao mình không thể xem được nữa, nên kéo ghế ra sau một chút để cầm điện thoại bấm một lát.

Nhưng không ngờ đã bị Lộ Dã bắt được b.í.m tóc ngay lập tức.

“Hồ tổng!”

Giọng điệu của Lộ Dã có chút gấp gáp: “Ngài phải nhìn diễn viên cho thật kĩ nha, nếu không tiền đầu tư của ngài sẽ như ném ra ngoài cửa sổ đấy!”

Hồ Trân Trân không thể xem được nữa vì biểu hiện của những người này đều giống nhau.

Mười người thì hết tám người có lối diễn xuất giống nhau rồi, có thể thấy bọn họ đã học và chuẩn bị qua hết, như thế quá máy móc rồi.

Ngẫu nhiên cũng có vài phần diễn xuất khá đặc biệt, nên cô mới có tâm trạng xem hết.

“Tôi đã biết tôi đầu tư mười triệu tệ rồi.”


Giọng điệu của Hồ Trân Trân rất bình tĩnh: “Cho nên đạo diễn Lộ nhất định phải đánh bóng hai mắt cho thật kĩ, phải tìm ra được những diễn viên phù hợp nha.”

Lộ Dã mặt ngơ ngác quay người lại với vẻ mặt rất ai oán.

“Tôi chấp nhận không cũng chưa đủ đâu, phải có sự đồng ý của Hồ tổng nữa thì mới được.”

Sau khi hai người thân thiết với nhau hơn thì nói chuyện rất nhiều.

Hồ Trân Trân dứt khoát chỉ về phía Lôi Đào và nói: “Biên kịch Lôi đang giúp tôi làm những việc đó hay sao, còn nhiều phó biên kịch và phó đạo diễn ở đây mà có mọi người ở đây tôi rất yên tâm.”

Cô rất yên tâm nhưng cậu ta thì không nha!

Lộ Dã thấy khuyên nhủ vẫn không thuyết phục được Hồ Trân Trân nên đã thay đổi chiến thuật.

Vốn dĩ khi các diễn viên hoàn thành xong phần diễn xuất của mình, với tư cách là đạo diễn chính cậu ta sẽ đưa ra vài lời nhận xét rồi nói về nhà đợi tin tức.

Nếu cậu ta cảm thấy có chút mệt thì Lôi Đào sẽ nói thay cậu ta.

Để làm cho Hồ Trân Trân tập trung hơn vào buổi thử vai Lộ Dã dứt khoát đưa ra ý tưởng này.

Sau khi diễn viên tiếp theo diễn xong, cậu ta quay đầu lại nhìn thẳng vào Hồ Trân Trân hỏi.

“Hồ tổng, hay là ngài nhận xét hai câu đi? Thấy diễn viên này diễn như thế nào?”

Hồ Trân Trân trực tiếp đưa ánh mắt cảnh cáo tới cậu ta.

Cô chỉ nhìn lướt qua vài cái thì có thể đưa ra nhận xét gì được chứ.

Đừng nói đến không nhìn kỹ cho dù có nhìn kỹ đi chăng nữa thì Hồ Trân Trân cũng là người ngoài ngành không thể đưa ra nhận xét nào hữu dụng được.

Cô cười ngượng nghịu nói: “Tôi có thể nhìn ra nam diễn viên này rất tự tin và có bản lĩnh vì là người xuất thân từ học viện diễn xuất, nhưng ở phương diện này tôi không phải là người chuyên nghiệp trong ngành nên vẫn nên để người trong ngành nhận xét thì hơn, đạo diễn Lộ vẫn là nhờ anh đưa ra nhận xét rồi.”

Lúc này Lộ Dã mới dùng phong thái của đạo diễn chuyên nghiệp đưa ra nhận xét.

Hồ Trân Trân bị chiêu này của cậu ta làm cho bất ngờ nên có chút phòng bị, nửa giờ tiếp theo đúng như Lộ Dã nghĩ, cô đã nghiêm túc nhìn từng màn diễn xuất.

Không phải cô không muốn nghiêm túc xem, mà cho dù có nghiêm túc cũng không nhìn ra được cái gì khác biệt.

Nửa giờ sau khi đạo diễn Lộ hỏi cô cảm thấy như thế nào, Hồ Trân Trân vẫn như cũ cái gì cũng không trả lời được.

Vốn dĩ hôm nay cô chỉ tính đi ngang qua nhìn một chút thôi nhưng bị Lộ Dã khuyên rồi lừa vào đây luôn.

Hiện tại cứ nghĩ đến nguyên ngày sẽ trôi qua như vậy, cả người cô có chút đứng ngồi không yên.

Sau đó Hồ Trân Trân dứt khoát mặc kệ luôn.

Cô tìm nhân viên công tác xin một tờ giấy A4, rồi viết mấy chữ thật to để ngay trước vị trí của mình.

Khi diễn viên tiếp theo bước vào thử vai vốn dĩ rất lo lắng khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ thật to trước vị trí của Hồ Trân Trân, liền không nhịn được mà bật cười.


“Thật ngại quá, ngại quá.”

Sau khi cười xong quả thật tiếng cười này đã thu hút được sự chú ý của Hồ Trân Trân, ngẩng đầu lên vào đôi mắt của cậu ta

“Không có việc gì, đừng quá lo lắng.”

Hồ Trân Trân lịch sự an ủi cậu ta vài câu sau đó lại cúi đầu xem điện thoại

Lộ Dã muốn nói gì đó nhưng khi thấy tờ giấy trước mặt cô, lại yên lặng dời ánh mắt đi

“Được rồi, bắt đầu biểu diễn đi.”

Hồ Trân Trân lén nhếch khóe miệng lên, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Ở trước mặt cô có dòng chữ màu đen thật lớn viết trên tờ giấy trắng, làm người khác khó có thể bỏ qua.

[Nhà đầu tư không am hiểu diễn xuất.]

Sau khi có tờ giấy ghi chú đó, Hồ Trân Trân đã có thể quang minh chính đại mà nghịch điện thoại rồi.

Khi cô cúi đầu thì thấy được, Giang Thầm vẫn luôn nhìn chằm chằm màn diễn xuất của mọi người không một chút rời mắt.

Thỉnh thoảng Hồ Trân Trân sẽ ngẩng đầu lên nhìn con mình một chút, rồi hỏi một câu.

“Thế nào? Màn trình diễn của các tiền bối tốt chứ?”

Giang Thầm cũng rất thành thật trả lời.

“Một số người thì rất lợi hại luôn ạ, nhưng có một số người thì bình thường.”

Cậu dùng từ ngữ miêu tả vô cùng uyển chuyển nên Hồ Trân Trân nghe cũng hiểu ý cậu đang nói, không nhịn được mà cười một tiếng.

Ở chỗ này đã gần nửa ngày Giang Thầm cũng không biết mình đã học được bao nhiêu điều nữa.

Sau khi Hồ Trân Trân gọi đồ ăn cho các nhân viên xong, liền mang theo Giang Thầm rời đi, vì thời tiết quá lạnh nên trước khi rời đi Hồ Trân Trân còn đặc biệt dặn dò buổi thử vai không nên kết thúc quá muộn.


Bằng không những diễn viên sẽ phải ở lại rất lâu để chờ đến lượt đợi, đến lúc thử vai xong trở về thì lại không bắt được xe.

Sau khi về nhà đúng là không cần phải xem những màn biểu diễn của người khác nữa, nhưng Hồ Trân Trân lại có một nhiệm vụ mới.

Chính là giúp Giang Thầm luyện tập màn tự giới thiệu bản thân.

Hôm nay khi đến xem qua buổi thử vai, Giang Thầm đã thấy tất cả diễn viên tự giới thiệu bản thân mình một cách ngắn gọn.

Cậu không thường xuyên nói chuyện, ở lớp cũng không trải qua trường hợp này bao giờ, cho nên khi thật sự phải đứng trước mặt người khác mà giới thiệu thì không tránh được mà nói lắp.

Vì màn tự giới thiệu trong buổi thử vai vài ngày sau, Giang Thầm đã lôi kéo Hồ Trân Trân giúp cậu luyện tập trong một tiếng.

“Xin chào đạo diễn, xin chào mọi người, cháu tên là Giang Thầm năm nay chín tuổi, hôm nay cháu muốn thử vai ạ.”

Giang Thầm luyện tập lời giới thiệu này đến thuộc làu làu sau đó lại bắt đầu màn diễn xuất hôm nay.

Hồ Trân Trân vẫn luôn kiên nhẫn với cậu, nhìn con trai mình luyện tập hơn mười lần, còn cố ý dùng điện thoại di động quay lại hết để Giang Thầm có thể tự xem màn diễn xuất của mình.

Đối với diễn xuất thì cô không có nhiều kiến thức chuyên môn cho lắm, chỉ dừng ở phương diện thưởng thức mà thôi còn nhận xét thì chưa được.

Cũng may trong nhà còn có Trần Khai làm quản gia.

Khác với Hồ Trân Trân thì trông hắn có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều.

Đại khái là chắc có học qua một chút về diễn xuất nên Trần Khai mới có thể đưa ra vài câu nhận xét cho Giang Thầm.

Hồ Trân Trân thấy thế liền nhường ghế giáo viên lại cho hắn, còn chính mình ngồi ở một bên nhìn, đóng vai trò điều phối bầu không khí, sau khi Giang Thầm diễn xong thì vỗ tay hoan hô vài tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui