Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà
Trong số ba người thì Lý Lạc Việt là người có phản ứng dữ dội nhất, anh ta lập tức đẩy Chu Thanh Thanh người đang định xung phong để thể hiện phần trình diễn của mình ra.
“Hồ tổng, người tiếp theo là tôi!”
Chu Thanh Thanh bị anh ta đẩy một cái, suýt chút nữa là ngã rồi, cũng may có Lưu Trân đứng bên cạnh đỡ nên cô ấy mới có thể đứng vững được.
Hồ Trân Trân đem những điều này thu vào trong mắt, nhướng mày: “Bắt đầu đi.”
Đề bài của Lý Lạc Việt cũng rất đơn giản.
[Nông dân giản dị]
Đề bài như vậy cũng có thể ứng phó theo những kiến thức lý thuyết đã học trong sách, chỉ cần diễn không quá lố thì có thể được thông qua rồi.
Nhưng có lẽ là do ấn tượng lúc nãy của Hồ Trân Trân.
Nên lúc xem phần thể hiện của Lý Lạc Việt thì Hồ Trân Trân chỉ thấy được sự giả tạo và dầu mỡ mà thôi, một chút sự chất phác của nông dân cũng không hề cảm nhận được.
Mà sau khi Lí Lạc Việt biểu diễn xong, cũng hướng ánh mắt mong chờ về phía Hồ Trân Trân.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của cô thì trong lòng anh ta có vài tiếng lộp bộp.
Trước khi Hồ Trân Trân lên tiếng, thì anh ta đã cố gắng tự cứu bản thân mình bằng cách nói: “Tôi có thể diễn thêm một đề bài khác thưa Hồ tổng, tôi có thể diễn đề bài lúc nãy của thầy Vu được không?”
Hồ Trân Trân cũng không từ chối nên Lý Lạc Việt cũng coi như cô đã đồng ý rồi nên bắt đầu phần biểu diễn của mình.
Kết quả là màn trình diễn hình thể quá lố của anh ta đã làm cho những diễn viên khác không nhịn được mà quay đầu đi chỗ khác.
Chờ sau khi kết thúc thì vẻ mặt của Hồ Trân Trân vẫn không hài lòng như cũ.
Lý Lạc Việt biết mình diễn không đạt nên tâm trạng cũng đột nhiên thay đổi hẳn.
Anh ta cũng không dám nổi giận trước mặt Hồ Trân Trân nên đành nuốt cơn giận này vào trong.
Hồ Trân Trân vẫn chưa lên tiếng, nên anh ta vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của mình chủ động cúi đầu nói.
“Tôi đã diễn xong rồi.”
Hồ Trân Trân cũng không nói thẳng là loại anh ta, mà chỉ nói: “Được rồi, lát nữa cậu cầm số này rồi đến chỗ đạo diễn Lộ phỏng vấn thêm một lần nữa.”
Sau khi Lý Lạc Việt nghe được lời này xong thì hoàn toàn thất vọng rồi.
Anh ta biết Hồ tổng đã loại mình rồi, thì cho dù có qua bên kia để đạo diễn phỏng vấn thêm một lần nữa thì cũng phải chịu số phận bị loại tiếp mà thôi,.
“Vâng, cảm ơn Hồ tổng.”
Anh ta yên lặng đứng lùi vào một góc chứ không có rời đi.
Chu Thanh Thanh đã chuẩn bị xong để lên thể hiện phần trình diễn của bản thân mình, Hồ Trân Trân liếc nhìn anh ta một cái cũng không có ý định đuổi anh ta đi.
“Hồ tổng, tôi có thể mời thầy Vu diễn cùng được chứ?”
Chu Thanh Thanh mạnh dạn nói.
Đây là tình huống thường gặp trong các buổi phỏng vấn tuyển chọn diễn viên, nhưng Hồ Trân Trân không phải đạo diễn nên Chu Thanh Thanh cũng không biết cô có đồng ý hay không.
Hồ Trân Trân nhìn đề bài của cô ấy một chút rồi gật đầu đồng ý.
Đây cũng xem như là đồng ý rồi, nên vẻ mặt của Chu Thanh Thanh vui vẻ hơn một chút mời Vu Tiền: “Thầy Vu, làm phiền rồi.”
Vu Tiền là một người thích diễn xuất, nên cũng không quá để tâm đến chuyện nhỏ như vậy.
Sau khi thấy được đề bài, thì ông tỏ ý sẵn lòng hợp tác.
Đây là một phân đoạn diễn xuất bi kịch thương tâm, nên Chu Thanh Thanh muốn diễn cảnh người lính c.h.ế.t đi trước khi bình minh lên.
Còn Vu Tiền sẽ diễn vai người đồng đội.
Nếu không có trang phục và đạo cụ, thì rất khó để người xem cảm nhận được phân đoạn diễn xuất kháng chiến này.
Dưới tình hình như vậy nên Hồ Trân Trân cũng không mong đợi quá nhiều.
Nhưng không ngờ Chu Thanh Thanh trẻ tuổi như vậy, mà có thể mang lại cho cô một bất ngờ vô cùng lớn.
Chỉ với một động tác bò dậy thôi mà Hồ Trân Trân cũng bị cuốn vào phân cảnh diễn xuất này rồi.
Vu Tiền cũng phối hợp diễn xuất rất tốt, thấy cô ấy cử động vẻ mặt của ông cũng trở nên kích động hơn, vừa lăn vừa bò thật nhanh đến gần cô ấy.
“Đồng chí, xin cô hãy gắng gượng một chút quân y sẽ tới ngay!”
Động tác của Chu Thanh Thanh rất uyển chuyển mượt mà, mí mắt khẽ run vài cái mấp máy môi nói.
“Cô vừa nói gì vậy?”
Vu Tiền cúi đầu ghé sát vào cô ấy để nghe.
Hồ Trân Trân cũng không kìm được mà lại gần một chút.
Thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Chu Thanh Thanh: “Chúng…chúng ta thắng rồi……”
“Đúng!” Vu Tiền đè bụng cô lại, nước mắt lập tức rơi xuống: “Chúng ta thắng rồi, cô đừng ngủ, tiểu đoàn trưởng nói lát nữa sẽ thưởng thịt cho mọi người đấy, nếu cô ngủ rồi thì sẽ không có phần đâu.”
Chu Thanh Thanh không thể trả lời được nữa.
Cô ấy mở to hai mắt rất thư thái.
Hồ Trân Trân nhìn vào còn cảm thấy người này thật sự đã c.h.ế.t rồi.
Trong lòng không khỏi cảm thán.
Khả năng điều khiển cơ thể của diễn viên này thực sự quá tốt luôn, có thể đạt đến trình độ này luôn mà.
“Rất tốt!”
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Hồ Trân Trân nhịn không được mà vỗ tay.
“Chu Thanh Thanh đúng không? Có người đã đề cử cô với tôi, hiện tại xem ra cô thực sự rất có năng lực.”
Hồ Trân Trân vươn cành ô liu ra: “Cô đã từng học võ thuật bao giờ chưa?”
Chu Thanh Thanh mới từ trên mặt đất bò dậy, nghe được những lời này của Hồ Trân Trân nên có chút bối rối.
Vẫn là Vu Tiền nhẹ nhàng đụng cô ấy một chút, nên cô ấy mới kịp phản ứng lại.
“Tôi có thử quá một chút rồi, và tôi cũng sẵn sàng học bộ môn đó!”
Thứ Hồ Trân Trân muốn chính là thái độ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...