Cậu ấy ở lại đây cũng chẳng làm được việc gì nữa, nếu đã thất bại thì đành tiếp tục cuộc sống chạy đôn chạy đáo ngồi ở mấy đoàn phim làm diễn viên quần chúng mà thôi, dù sao đến cuối tuần mới được phát tiền lương lận.
Khi dựa vào tường đi được mấy bước, thì Thi Vũ nghe được ở phía sau có người kêu mình.
“Này, cậu cứ như thế mà rời đi sao?”
Trong phòng chỉ có một mình Hồ tổng là phụ nữ, nên vừa nghe giọng cậu ấy cũng biết rằng ai đang nói.
Thi Vũ cứng đờ, chậm rãi xoay đầu lại.
Hồ Trân Trân cười với cậu ấy một chút: “Phân cảnh thứ hai cậu còn chưa diễn mà đã muốn từ bỏ rồi sao?”
Muốn từ bỏ sao?
Trong lòng Thi Vũ cũng đang tự hỏi chính bản thân mình.
Nhưng cậu ấy biết khi tự đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi chính bản thân mình, thì cậu ấy không muốn từ bỏ con đường diễn xuất này.
Cho dù có mất mười năm hay hai mươi năm để từ một vai phụ nhỏ bé lên vai chính đi chăng nữa, thì cậu ấy vẫn có thể chấp nhận được.
“Tôi nghĩ mình đã bị loại rồi.”
Nếu Hồ Trân Trân không lên tiếng, vậy thì thật sự coi như là đã bị loại.
Lộ Dã thích những người chủ động xin cơ hội, nhưng Thi Vũ lại có động tác muốn đi ra ngoài, trong mắt cậu ta, hành động đó chính là từ bỏ.
“Thử lại đi.”
Hồ Trân Trân nói một câu này giống như cho cậu ấy thêm một cơ hội để thử sức.
Trong nháy mắt Thi Vũ cảm thấy trong người mình khoẻ hơn hẳn, cậu nhìn về phía Hồ Trân Trân cúi đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn Hồ tổng.”
Đề bài cậu ấy bốc trúng chính là người mù, cho dù có cho cậu ấy thêm một cơ hội thử sức thì đề bài người mù vẫn không thay đổi.
Lộ Dã cau mày, theo bản năng nghề nghiệp của mình mà nhìn cậu ấy rất nghiêm khắc.
Thi Vũ vốn đang dựa vào vách tường, sau khi cảm ơn xong, tay vẫn đặt ở vách tường như cũ, nhưng cậu ấy đã thay đổi một cách khác.
Trong vô thức ánh mắt của cậu ấy dần trở nên trắng hơn, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, rồi dùng bàn tay mình thăm dò vách tường này.
Cậu ấy ngẩng đầu lên một chút, chờ tay mình đã kiểm tra đủ khoảng cách rồi mới bắt đầu di chuyển chân.
Mũi chân giống như đã vô tình va phải một thứ gì đó, tay cậu ấy bắt đầu rời khỏi vách tường mà quơ ngang tay để thăm dò mọi thứ xung quanh.
Hồ Trân Trân hiểu đây là cậu ấy đã dụng phải bàn ăn.
Cậu ấy cong tay một chút mò mẫm dọc theo thành bàn, cho đến khi cảm nhận được cái chén rồi mới ngồi xuống.
“Hôm nay ăn ớt xanh sao?”
Khóe miệng của cậu ấy cong lên một chút giống như đang cười vậy, đã vậy đầu có hơi nghiêng nghiêng một chút giống như đang nghe ai nói gì vậy.
“Được, cậu cứ đi trước đi tôi ăn một mình cũng được mà.”
Cậu ấy cầm lấy cái muống phải dùng ngón tay trợ giúp một chút thì mới có thể múc đồ ăn lên bằng muỗng được, sau đó đưa muỗng lên miệng mình ăn một miếng.
Kỹ thuật diễn xuất của cậu ấy rất tự nhiên, mặc dù là đang diễn nhưng Hồ Trân Trân vẫn bị cuốn theo những tình tiết tiếp theo.
Vừa rồi Lộ Dã cũng không đánh giá cao cậu ấy cho lắm, nhưng lúc này vẻ mặt của cậu ta đã thay đổi.
Động tác ăn cơm của Thi Vũ có chút chậm lại, dựa vào câu nói vừa rồi của cậu ấy, thì Hồ Trân Trân nghĩ là chắc có người đi ra ngoài nên mới có tiếng cửa đóng.
Sau khi nghe được tiếng cửa đóng, động tác ăn cơm của cậu ấy cũng dừng lại.
Trong miệng cậu vẫn đang nhai, chỉ là tốc độ đã chậm lại, cả người giống như mất hết cả tinh thần.
Hồ Trân Trân cho rằng cậu ấy sẽ nói lời thoại tiếp theo.
Nhưng cho đến cuối cùng Thi Vũ cũng không nói gì nữa mà chỉ hít thở thật sâu.
Rõ ràng cậu ấy không nói gì cả, nhưng Hồ Trân Trân cũng cảm nhận được sự đau khổ và khó khăn của cậu ấy.
Phần biểu diễn đến đây đã kết thúc, lúc Thi Vũ đứng lên cúi đầu cảm ơn thì Hồ Trân Trân mới nhận ra điều này.
Cô quay đầu nhìn về phía Lộ Dã.
Rốt cuộc cô cũng chỉ là người ngoài ngành nên không nhận xét được, nên cô muốn để đạo diễn Lộ đưa ra lời nhận xét.
“Rất tốt.” Đạo diễn Lộ vừa mở miệng liền cho cậu ấy một lời khẳng định về tài năng của cậu ấy.
“Kỹ thuật diễn xuất của cậu không có một chút vấn đề nào cả, thậm chí còn làm cho tôi có chút bất ngờ.”
Theo lời khích lệ của Lộ Dã vẻ mặt của Thi Vũ cũng trở nên vui vẻ hơn không ít, nhưng cách nói chuyện của Lộ Dã bỗng nhiên thay đổi: “Tôi muốn hỏi cậu về chuyện khác một chút, vừa rồi tại sao khi kết quả của cuộc phỏng vấn còn chưa có mà cậu đã lựa chọn rời đi?”
Thi Vũ nghĩ cũng rất đơn giản.
Cậu ấy nghĩ mình đã bị loại, nên muốn nhanh chóng đi về cái cuộc sống diễn viên quần chúng của mình.
Cậu ấy nghĩ như vậy, nên cũng thành thật nói ra.
Hồ Trân Trân thấy vẻ mặt của Lộ Dã có chút thay đổi giống như không hài lòng lắm về câu trả lời này.
“Cậu thấy so với cơ hội này thì công việc làm diễn viên quần chúng quan trọng hơn sao?”
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ xảy ra mâu thuẫn mất.
Hồ Trân Trân xem xong phần biểu diễn của cậu ấy thì cô liền chắc chắn Thi Vũ chính là một thiên tài, đạo diễn Lộ cũng rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất của cậu ấy, chỉ là có chút không hài lòng với hành động vừa rồi của cậu ấy mà thôi.
“Tôi cũng không cho rằng như vậy, bởi đối với tôi mà nói mỗi khi có cơ hội được làm việc và diễn xuất trong đoàn phim thì đã trân quý lắm rồi.”
Sắc mặt Thi Vũ có chút tái nhợt, hình như huyết áp vừa mới ổn định được một chút thì lại chuẩn bị tụt nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...