Cũng may thí sinh đó cũng chưa có ngất xỉu mà từ từ mơ màng cử động tay vài cái.
“Tôi không có việc gì đâu, chỉ là do tụt huyết áp thôi.”
Hồ Trân Trân nghe xong, liền lấy viên kẹo vị đào ra.
“Trần Khai!”
Cô kêu Trần Khai một tiếng sau đó đưa kẹo cho hắn: “Anh đưa viên kẹo này cho cậu ấy ăn đi, rồi đỡ cậu ấy ngồi dậy nghỉ ngơi một chút.”
Thi Vũ đã ngồi dậy, nghe Hồ Trân Trân nói vậy liền phối hợp vươn tay: “Làm phiền mọi người rồi.”
Gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của cậu ấy không che giấu được sự thất vọng của mình.
Vốn dĩ cơ hội tốt như vậy đang ở trước mắt đã vậy còn gặp được chủ tịch của Ảnh Thị Giang Hồ trực tiếp tới phỏng vấn, làm sao mà mình lại canh ngay lúc này mà tụt huyết áp cơ chứ!
Trong lòng Thi Vũ đang rất tức giận nhưng tay lại chẳng có một chút sức lực nào, ngay cả vỏ kẹo cũng không thể gỡ ra được.
Cũng may Trần Khai khá chu đáo hắn đã lấy viên kẹo đó từ tay Thi Vũ, giúp cậu ấy mở ra rồi đưa lại cho cậu ấy.
“Cảm ơn.”
Thi Vũ bỏ kẹo vào trong miệng, sau khi nghỉ ngơi một chút thì trong người cậu ấy đã cảm thấy khỏe hơn.
Trần Khai đỡ cậu ấy lên, hắn cũng không dẫn người đi quá xa mà đỡ cậu ấy đến cái ghế trước mặt để Thi Vũ ngồi xuống.
“Chúng ta hãy phỏng vấn người khác trước đi.”
Lộ Dã lên tiếng, trợ lý đứng ở gần cửa liên kêu lên: “Thí sinh số hai mươi ba.”
Hồ Trân Trân vẫn chú ý đến Thi Vũ đang ngồi trên ghế thì cô thấy cậu ấy cảm thấy vô cùng mất mát mà cúi đầu.
“Xin chào ban giám khảo, tôi là thí sinh số hai mươi ba, tên tôi là Trương Oánh Oánh!”
Người bước vào chính là một cô gái tràn đầy sức sống của thanh xuân, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, chuyên ngành của cô ấy là biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp.
Cô ấy đưa đề bài mình bốc được cho Lộ Dã
“Được rồi, hãy diễn từ động vật trước, đầu tiên là con lừa.”
Lộ Dã ngẩng đầu lên nhìn cô ấy rồi nghiêm túc nói.
Cô gái này lớn lên rất xinh đẹp, nhưng ở trong cái vòng tròn giải trí này đã lâu nên ai cũng biết trong giới này không thiếu những người xinh đẹp lại còn mạnh mẽ nữa, cho nên nếu chỉ dùng gương mặt xinh đẹp này không thì chẳng làm được gì cả.
Hồ Trân Trân cho rằng cô ấy sẽ có chút ngại ngùng, nhưng kết quả khi cô gái nhỏ này vừa mở miệng, liền làm Hồ Trân Trân hoảng sợ.
“Hí hí hí.”
Cô nên hình dung tiếng lừa kêu vừa rồi như thế nào đây?
Hồ Trân Trân chỉ có thể dùng hai chữ đúng chuẩn để hình dung, còn nếu muốn cô dùng một từ khác để miêu tả thì chỉ sợ rằng hai chữ duy nhất cô nghĩ đến chính là chấn động.
Cô gái này tuy có giọng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng khi giả tiếng lừa kêu lại khá lớn đó.
Chắc hẳn mọi diễn viên ai ai cũng được dạy cách thả hồn vào nhân vật rất tốt nhỉ.
Hồ Trân Trân nghĩ số điểm mà bọn họ cho cô gái này sẽ không tồi đâu, dù sao cô ấy còn dùng cả hai tay là chân để đi trên mặt đất, nếu không tập qua nhiều lần sẽ rất dễ vấp ngã.
Nhưng Trương Oánh lại đi rất tự nhiên, giống như ngày thường đều đi bằng bốn chân vậy đó.
Lộ Dã hài lòng gật đầu: “Khá tốt, phân cảnh tiếp theo chính là cảnh trong đêm mưa cô tình cờ bắt gặp mối tình đầu của mình đang hôn một người khác.”
Đề bài của đạo diễn cho ra cũng khá khó, nhưng chỉ cho các diễn viên mấy chục giây chuẩn bị mà thôi.
Hồ Trân Trân bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.
Lúc cô gái đó xoay người lại, thì đã từ dáng vẻ của một con lừa biến thành một thiếu nữ thanh thuần.
Tay cô đặt ở trên đầu để giả vờ che đi những hạt mưa đang rơi nhưng không che được, nên cô ấy đành cởi áo khoác ra rồi che lên đầu mình, coi như đó chính là cây dù của mình vậy.
Lúc này tuy nhìn cô ấy có hơi chật vật một chút, nhưng trên mặt chẳng có một cảm xúc gì cả, cho đến khi cô ấy ngước mắt lên thì biểu cảm trong ánh mắt liền có sự thay đổi rất lớn.
Trong ánh mắt của cô ấy ẩn chứa sự bất ngờ và kích động rất lớn nhưng lại không thể làm gì được.
Cô ấy cứ đứng ngây ngốc như vậy vài giây, rồi đột nhiên chớp chớp mắt vài cái hai hốc mắt liền ửng đỏ lên, sau đó kéo cái áo đang che trên đầu mình thấp xuống rồi chạy đi thật nhanh.
Tuy chỉ là một phân đoạn diễn xuất nhỏ, nhưng cũng giúp cô cảm nhận được từng câu chuyện trong đó.
Hồ Trân Trân nhịn không được mà dùng tay gãi cổ mình vài cái.
Không biết Thi Vũ ngồi ở bên cạnh đã ngẩng đầu lên nhìn từ lúc nào, sau khi xem xong diễn xuất của cô gái này, trong lòng cậu ấy càng trở nên nặng nề hơn.
Nhưng cậu ấy cũng không thể trách người khác được, mà chỉ biết đổ lỗi cho bản thân mình vì không trân trọng cơ hội tốt này được thôi.
Chạy đôn chạy đáo ròng rã hai năm trời chỉ có thể diễn hàng trăm vai diễn nhỏ mà thôi, mỗi ngày cậu ấy đều nỗ lực luyện tập kỹ năng diễn xuất của mình, còn không phải vì ngày nào hay sao?
Thế nhưng ngay thời điểm quan trọng nhất thì lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mình chẳng có duyên với cái nghề diễn viên này sao?
Thi Vũ nhịn không được mà tự hoài nghi chính bản thân mình.
Chắc chắn mình đã bị loại rồi, chỉ ngồi chờ khoẻ hơn một chút rồi rời đi thôi.
“Rất tốt, cuộc phỏng vấn của số hai mươi ba kết thúc, trong vòng hai ngày tới chúng tôi sẽ liên lạc với cô để thông báo kết quả.”
Vẻ mặt của Lôi Đào vẫn không có một chút biểu cảm nào, điều này làm Trương Oánh Oánh không thể biết được mình đã làm tốt hay lại thất bại nữa.
Cô gái ấy chỉ biết thấp thỏm lo lắng rồi đi ra bên ngoài mà thôi.
Thi Vũ thấy cửa mở ra cũng chống tay vào tường đứng lên, nhân cơ hội này để chuẩn bị rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...