Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Ở trong giới học sinh xuất thân từ các trường nghệ thuật mà nói danh tiếng của Lôi Đào không tốt lắm, nhưng dù sao cũng không có quá nhiều người biết đến.

Nhưng Lộ Dã thì lại khác, bởi vì bộ phim được mọi người gọi là bình hoa của giới điện ảnh mà đến nay vẫn còn có nhiều người thảo luận về chuyện đó.

Theo một cách nói khác, Lộ Dã cũng có thể được xem là một đạo diễn nổi tiếng.

Một bộ phận diễn viên tới nơi này tìm cơ hội, trong lòng cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng, nếu hợp tác với một vị đạo diễn có danh tiếng không tốt như vậy, đối với bọn họ mà nói đây cũng là một sự liều lĩnh lớn.

Cũng may trong đống thanh danh không mấy tốt đẹp đó Lộ Dã cũng có một cái danh tốt.

Ít nhất kỹ năng quay chụp của cậu ta cũng rất đẹp.

Trên mạng cũng có nhiều lời khen ngợi như vậy, thậm chí lúc nào có một vị đạo diễn nào đó tung ra một siêu phẩm nào đó, cộng đồng mạng đều sẽ nhắc lại câu chuyện này của Lộ Dã.

[Tài năng này đúng là lãng phí mà, hay là rời khỏi giới đạo diễn rồi chuyển sang làm nhiếp ảnh gia đi, ít nhất còn có thể chụp lại những cảnh đẹp.]

[Cốt truyện cũng khá giống phim của đạo diễn Lộ Dã, nhưng góc quay lại không đẹp bằng một nửa Lộ Dã.]

Ở một mức độ nào đó, những bình luận này cũng được tính là khen ngợi đi.


Bởi vậy họ liền bỏ qua những băn khoăn trong lòng mình, rất nhiều người vẫn lựa chọn đến Ảnh Thị Giang Hồ thử sức một lần.

Hôm nay là ngày tuyển chọn diễn viên, nên ở tòa nhà Ảnh Thị Giang Hồ rất náo nhiệt.

Cuộc tuyển chọn diễn ra ở tầng một.

Kiến trúc của tầng một rất đơn giản ở đó có một sảnh trống ở ngoài, khu vực chữ U phía trước thì để làm nơi làm việc, cùng với một phòng hội nghị lớn.

Họ đã chọn phòng hội nghị làm nơi diễn ra cuộc tuyển chọn.

Từng người sẽ được gọi tên vào phỏng vấn, còn những người còn lại sẽ ở bên ngoài chờ đợi.

Lúc Hồ Trân Trân vừa đến, liền nhìn thấy một dãy ghế ở sát tường.

Phía trên đều có người ngồi, đếm sơ qua một chút thì chắc có bốn năm chục cái ghế, rất nhiều người ở nhiều độ tuổi khác nhau đã đến cuộc phỏng vấn này.

Gần đây Hồ Trân Trân xem không ít phim, thậm chí từ trong đám người này cô còn thấy một vài diễn viên quen mặt nữa chứ.

Khi thấy cô đang từ phía sau đi đến thì cũng có nhiều người chủ động đến chào hỏi cô, điều này đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhóm người ngồi trên ghế lập tức trợn tròn mắt rồi quay đầu nhìn về phía này.

“Hồ tổng, đạo diễn Lộ đang ở trong phòng.”

Hồ Trân Trân đã từng trải qua nhiều chuyện lớn hơn vậy nữa nên cô cũng không cảm thấy xấu hổ là bao, nhưng khi cô đứng ở đây cũng rất ảnh hưởng đến tâm trạng của các thí sinh.

“Được, cô cứ đi làm việc của cô đi, tôi vào xem đạo diễn Lộ phỏng vấn như thế nào.”

Hồ Trân Trân nói xong câu đó, liền trực tiếp đi đến phòng hội nghị.

Trần Khai đi theo phía sau cô, hình như vẻ mặt có chút kỳ lạ giống như đang nhịn cười vậy.

Có cái gì buồn cười sao?

Rất nhanh, vấn đề này đã có câu trả lời.


Khi đẩy cửa phòng hội nghị ra, âm thanh từ trong phòng liền truyền ra tiếng: “Cạc cạc cạc.”

Vẻ mặt Hồ Trân Trân có chút nghi hoặc, nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa rồi đóng cửa lại.

Cô vừa quay đầu thì liền đối diện với ánh mắt của một sinh viên đang chuẩn bị phỏng vấn: “Có thể nói cho tôi biết đạo diễn Lộ muốn mọi người làm gì được không?”

Cậu sinh viên kia nhận ra cô nhưng cậu ấy không nghĩ cô sẽ bắt chuyện với mình, nên vẻ mặt liền trở nên hưng phấn.

“Là diễn xuất, chúng tôi dựa vào rút thăm để chọn đề bài mỗi người đều có một đề bài riêng, sau đó chuẩn bị vào diễn cho đạo diễn Lộ xem.”

Thì ra mọi chuyện là như thế này sao.

Hồ Trân Trân cũng dần hiểu được tại sao có một thí sinh đang phỏng vấn ở bên trong lại kêu tiếng ngỗng rồi.

Sau đó cô mở cửa ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đi đến ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Lộ.

“Hồ tổng, cô tới ngồi bên cạnh tôi này.”

Thấy cô tới, Lộ Dã đã muốn nhường vị trí ngồi giữa cho cô, nhưng đã bị Hồ Trân Trân ngăn lại.

“Hiện tại đang ở phỏng vấn, anh mới là giám khảo chính của hôm nay tôi chỉ đến xem qua một chút thôi.”

Nhờ những lời này của cô mà Lộ Dã mới yên tâm hơn một chút, rồi nhanh chóng tập trung vào phần diễn xuất của diễn viên.


“Tiếp tục đi, hãy diễn lại cảnh một người mù ăn cơm.”

Người mù tưởng diễn thì dễ nhưng thật ra không dễ chút nào, Hồ Trân Trân dời ánh mắt của mình về phía cậu diễn viên trẻ kia, một tay chống cằm mong chờ màn biểu diễn của cậu ấy.

Rốt cuộc vừa nãy giả tiếng ngỗng cũng rất xuất sắc, rõ ràng diễn viên này đã thả hồn mình vào đúng chỗ, kỹ năng diễn xuất chắc chắn không tồi đâu.

Nghĩ như vậy nên Hồ Trân Trân càng mong đợi hơn.

Có thể là do sự xuất hiện đột ngột của một vị giám khảo mới nên làm các thí sinh cảm thấy khẩn trương hơn.

Dưới ánh mắt của ba vị giám khảo, cậu ấy bỗng nhiên nhắm mắt lại rồi ngã xuống đất.

Hồ Trân Trân nhất thời không phản ứng kịp, cô còn tưởng cậu ấy đang diễn nên chờ động tác tiếp theo của cậu ấy.

Nhưng người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, lúc này cô mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

“Trần Khai, mau lại xem cậu ấy một chút xem thử cậu ấy có sao không.”

Trần Khai đang ngồi ở phía bên ngoài nên đi lại sẽ nhanh hơn, Hồ Trân Trân vừa mới ra hiệu một cái hắn liền nghe theo lời bà chủ đứng lên, rồi đi đến xem tình hình của thí sinh đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui