Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Trên đời không có công ty nào hoàn hảo, hắn ta hiểu điều này và cũng không mong đợi một ông chủ sẽ hợp tác với mình 100%.

Trên thực tế Khưu Thiếu Thiên hoàn toàn không tin vào việc một công ty có thể đáp ứng mọi điều kiện của hắn ta.

Trước đây có rất nhiều công ty muốn săn đón hắn, lúc đầu họ giả vờ có thể đáp ứng điều kiện của hắn nhưng khi thực sự ngồi xuống nói chuyện, Khưu Thiếu Thiên mới nhận ra họ không thành thật chút nào.

Ba điều kiện này của hắn quả thực vô cùng khắc nghiệt và khó tránh khỏi nguy hiểm.

Hắn ta rất khắt khe với ba điều kiện này, nhưng ẩn sau những lời chỉ trích gay gắt đó thực ra chỉ có hai từ, lương tâm.

Khưu Thiếu Thiên chỉ muốn tìm một công ty điện ảnh và truyền hình tận tâm.

Phim điện ảnh và phim truyền hình cần kiếm tiền, cần chủ đề và rating, vốn đầu tư vào phim truyền hình là vì tiền.

Thật không may, lương tâm ở đây là thừa.

Công ty Thái Dương Vũ trước đây do Khưu Thiếu Thiên thành lập, thời gian đầu anh ta có tiếng nói mạnh mẽ nên có thể chịu được áp lực và tập trung làm ra những sản phẩm chất lượng cao.

Nhưng một bộ phim chất lượng không có nghĩa là nó sẽ được ưa chuộng.


Sự thật quá tàn khốc, dù phim truyền hình có hay đến mấy thì xét về rating thì chắc cũng không thể đánh bại được những bộ phim truyền hình bán chạy quá mức đó.

Khi lời nói anh ta có trọng lượng, vẫn chịu được áp lực thì vẫn sẽ tập trung vào các bộ phim có chất lượng.

Nhưng những năm sau của Thái Dương Vũ, anh ta không còn tự mình đưa ra quyết định được nữa, vì nguồn vốn được phân bổ cho rất nhiều web drama lộn xộn, theo đó thì nguồn vốn được dành cho kịch bản chất lượng cao cũng không nhiều.

Năm đó là năm mà công ty Thái Dương Vũ có giá trị rao bán cao nhất.

Cũng là năm biển hiệu bị đập vỡ.

Vào thời điểm trước đó, Khưu Thiếu Thiên đã từ chức, chính vì rời đi sớm nên mới tránh được rất nhiều bê bối sau này của công ty, mới có thể bình an vô sự thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát.

Hồ Trân Trân tới gặp anh ta, vốn là nên vui mừng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghi hoặc.

"Cô Hồ, nếu tôi nhớ không lầm thì công việc kinh doanh chính của cô chắc là liên quan đến thực phẩm. Làm sao cô có thể gia nhập làng giải trí?"

Vấn đề này không thể được giải thích rõ ràng trong một hoặc hai câu.

Hồ Trân Trân chủ động đề nghị: “Chúng ta có thể gặp để nói chuyện chi tiết được không?”

Khưu Thiếu Thiên ở đầu bên kia điện thoại do dự một chút, "Nhưng hiện tại tôi còn có việc, vì thế tiếc rằng là tôi không thể đi."

"Cô biết không, cô Hồ, tôi không còn tham gia lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nữa, tôi làm việc trong một cửa hàng."

Vậy ra hắn ta quả thực là đi rửa bát!

Hồ Trân Trân mở to mắt ngạc nhiên và hỏi: "Anh có thể xin nghỉ phép không? Tôi sẽ trả tiền cho công việc còn thiếu của anh."

Nhưng không giống như những gì Hồ Trân Trân nghĩ, Khưu Thiếu Thiên không làm công việc dọn dẹp rửa bát mà là đi giao thức ăn.

Nói một cách đơn giản, anh ấy hiện đang là nhân viên giao hàng tại một cửa hàng pizza.

Sau khi từ chức ở Công ty Thái Dương Vũ, Khưu Thiếu Thiên nhận thấy thể lực của mình không tốt nên muốn trải nghiệm một chút về công việc thể chất.


Vốn dĩ, theo kế hoạch của anh ta, một khi tìm được công ty phù hợp, anh ta sẽ từ chức và rời đi, nên chỉ làm việc vài tháng để rèn luyện sức khỏe.

Nhưng anh ta lại không ngờ rằng công việc này sẽ kéo dài đến ba năm.

Trong ba năm qua, Khưu Thiếu Thiên mỗi ngày đều leo ​​cầu thang, đi bộ, đi mấy chục nghìn bước, chưa kể những thứ khác, dần dần anh ta từ một con gà bệnh ốm yếu đã thành một người hai tay toàn là cơ bắp.

"Xin lỗi cô Hồ, tôi sắp bận công việc rồi, bây giờ tôi không thể xin phép nghỉ được."

Hồ Trân Trân tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng sẽ bị anh ta từ chối.

"Tôi có thể hỏi bây giờ anh đang làm gì không?"

Xét cho cùng, công việc rửa bát cũng rất dễ thay thế và không khó để xử lý nó?

Vì cô hỏi nên Khưu Thiếu Thiên liền thẳng thắn nói.

"Tôi làm nhân viên giao hàng tại cửa hàng Pizza."

Hồ Trân Trân nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên.

Người giao hàng, vậy thì gọi cho Khưu Thiếu Thiên đến đây sẽ dễ dàng hơn rồi.

"Được rồi, vậy tôi hy vọng khi gặp nhau có thể trò chuyện với anh nhiều hơn một chút."


Nói xong, Hồ Trân Trân cúp điện thoại.

Khưu Thiếu Thiên chỉ kịp nói lời tạm biệt, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Hồ Trân Trân không dành thời gian cho một cuộc gặp để nói chi tiết, vậy cô ấy không có ý định gặp anh sao?

Khi Khưu Thiếu Thiên nghĩ đến khả năng này, trong lòng anh thắt lại vì bất an ngập tràn.

Bất kể những gì cô Hồ nói về việc đáp ứng điều kiện là đúng hay sai thì ít nhất cô ấy cũng đã đích thân gọi điện, thái độ này vốn đã hiếm thấy so với các công ty khác.

Nếu cô thật sự có ý định mở công ty giải trí và chân thành mời anh, nhưng anh lại vì sự từ chối này mà đánh mất cơ hội, chắc chắn anh sẽ hối hận rất lâu.

Thật hiếm khi Khưu Thiếu Thiên xuất hiện ý nghĩ như thế này.

Thời gian đã xóa đi niềm kiêu hãnh trước đây của anh ta và cho anh biết rằng anh ta không phải là người không thể thay thế.

Khưu Thiếu Thiên đã khác trước đây, anh ta không còn là một chàng trai kiêu hãnh tự tin chắc chắn mình sẽ thành công, và chỉ với việc anh ta cúp điện thoại của Hồ Trân Trân mới trong vài phút, đã bắt đầu hối hận.

Anh ta đã không làm việc trong ngành giải trí được vài năm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui