Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Dù sao cô ấy cũng là một nhà đầu tư chuẩn bị bắt tay vào việc sản xuất một bộ phim, nên khi thấy đạo diễn có thành tích có chút kém như vậy hiển nhiên cô ấy sẽ hoài nghi rồi.

“Thật ra cậu ấy rất có bản lĩnh” Lôi Đào nói giúp bạn mình một câu.

Nhưng bây giờ thị trường phim điện ảnh chính là như vậy, cho dù hắn ta có nói giúp bạn mình vài câu đi chăng nữa, thì cũng không thể làm trái lương tâm mình được.

Hồ Trân Trân nhìn được sự lo lắng của hắn ta.

“Anh không gạt tôi đấy chứ, anh ta thật sự lợi hại như vậy sao?”

Nếu được một người tài năng như Lôi Đào đề cử thì chắc là anh ta cũng có chút tài giỏi đúng không?

Ôm suy nghĩ như vậy, nên Hồ Trân Trân tạm thời chưa trực tiếp bỏ qua vị đạo diễn này.

“Cậu ấy thật sự rất tài năng” Lôi Đào biết cho dù có nói mấy lời này cũng không thể thuyết phục được Hồ tổng, nên anh ta đã lấy điện thoại ra cho cô xem một đoạn mà Lộ Dã đã quay.

“Hay là tôi gọi cậu ấy đến, nói chuyện với Hồ tổng một chút?”

Lôi Đào rất muốn giúp bạn mình lấy được cơ hội này.

Bởi vì lúc hắn ta khó khăn nhất Lộ Dã đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều.


Hồ Trân Trân vừa xem đoạn , vừa nghe được Lôi Đào nói vậy liền gật đầu đồng ý.

Dù sao hiện tại cô cũng đang thiếu nhân viên, nên có thể gặp mặt vị đạo diễn này nói chuyện cũng khá là tốt.

“Vậy anh có thể mời anh ta đến giúp tôi được chứ.”

Lôi Đào vui vẻ ra mặt rồi đi ra ngoài cửa, gọi điện thoại cho Lộ Dã

“Này hiện tại cậu nhanh đến căn biệt thự nằm ngay trên núi này đi, có một nhà đầu tư muốn gặp cậu.”

Lộ Dã ở đầu dây bên kia có chút bất ngờ không thể tin được.

“Không phải chứ hôm nay là ngày gì vậy, người như cậu mà chịu đi nói chuyện với nhà đầu tư á?”

Đúng là bởi vì quá hiểu Lôi Đào nên anh ta mới kinh ngạc.

Trong giới phim điện ảnh người anh em tốt này của anh ta nổi tiếng là có tính tình không được tốt, đó là những lời đánh giá mà các nhà đầu tư từng tiếp xúc với bạn của anh ta nói.

Từng ấy năm trong nghề Lộ Dã chưa từng thấy cảnh Lôi Đào nói chuyện lịch sự với mấy nhà đầu tư bao giờ.

Đương nhiên đối với mấy nhà đầu tư đó Lôi Đào cũng chẳng hài lòng là bao, nên cũng thường xuyên nói những điều này với hắn ta.

Một người như vậy mà lại chủ động kêu mình đến gặp nhà đầu tư sao.

Đây đúng là chuyện lạ hiếm gặp trên cuộc đời này mà.

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa cậu mau đến đây đi, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì cậu phải hối hận suốt đời đó.”

Lôi Đào nói xong gửi địa chỉ qua cho anh ta, rồi cúp điện thoại.

Bây giờ Lộ Dã không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nên không biết phải làm như thế nào.

Nhưng bạn mình đã kiên quyết nói như vậy.

Lộ Dã nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng vẫn quyết định đi một chuyến.


Nếu anh em tốt của anh ta lại bị người ta lừa thêm một lần nữa, thì ít nhất tốt xấu gì mình cũng có thể lôi cậu ấy đi về.

Mang theo một tâm trạng hỗn loạn, anh ta lái xe hướng thẳng đến căn biệt thự nằm ngay sườn núi.

Chờ đến khi đứng trước cửa khu biệt thự Ngọa Sơn, Lộ Dã xuống xe mới phát hiện nơi này không bình thường chút nào.

Một người ở nơi sang trọng như vậy, nên chắc cũng không phải là người lừa Lôi Đào đến mức sạch túi đâu đúng không?

Chẳng lẽ thật sự có nhà đầu tư coi trọng cậu ấy?

Đây cũng không phải là chuyện lạ gì, bởi vì kịch bản của Lôi Đào đã từng được rất nhiều nhà đầu tư coi trọng và ngỏ ý muốn hợp tác, nhưng sau đó đã bị tính cách của hắn ta đánh lui trở về.

Lộ Dã khẩn trương sửa sang lại quần áo, rồi lấy điện thoại ra gọi.

Một lúc sau, có một chiếc siêu xe đi từ phía sườn núi đi xuống đến trước mặt Lộ Dã rồi dừng lại: “Anh là đạo diễn Lộ Dã đúng không?”

“Phải.” Anh ta gật đầu, sau đó người ngồi ở trong xe tiếp tục nói: “Mời đạo diễn Lộ lên xe, hiện tại bà chủ của tôi đang đợi cậu.”

Đây là lần đầu tiên Lộ Dã thấy được cảnh tượng này nên khá lo lắng, bồn chồn hỏi vị tài xế này vài câu.

“Xin cho tôi hỏi một chút bà chủ của anh là ai vậy?”

Thái độ của vị tài xế này cũng khá nhiệt tình nên liền nói cho anh ta biết: “Không lẽ chưa ai nói với anh sao? Bà chủ của tôi là Hồ tổng, Hồ Trân Trân đấy.”

Lộ Dã không giống Lôi Đào suốt ngày chỉ ru rú trong đoàn làm phim mấy tháng liền, nên đối với cái tên này liền có chút cảm giác quen tai.


Mấy tháng này Hồ Trân Trân đã lên hot search rất nhiều, cũng coi như người có độ nổi tiếng nhất định với mọi người, nên khi Lộ Dã nghe được cái tên này liền cảm thấy có chút căng thẳng.

Anh ta không ngờ đến hôm nay mình lại gặp một nhà đầu tư có tiền như vậy.

Anh ta âm thầm nuốt nước bọt: “Tôi có thể hỏi tính cách của Hồ tổng như thế nào được không?”

Khi vừa hỏi xong câu này tài xế liền dừng xe lại vì đã đưa anh ta đến nơi cần đến.

“Cậu cứ yên tâm, Hồ tổng là một người rất tốt.”

Tuy tài xế đã nói như vậy nhưng khi xuống xe trong lòng của Lộ Dã cũng không nhịn được mà lo lắng.

“Lôi Đào này cũng thật là, ngày thường thì bị một đống người lừa, không nghĩ tới lần này lại gặp được một nhà đầu tư lớn như vậy.”

Với tâm trạng rối bời anh ta được bảo mẫu dẫn vào bên trong phòng.

Còn chưa đi tới cửa thì Lộ Dã đã nghe được âm thanh trong phòng.

“Anh Dương, xin hãy đợi em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui