Lúc kết hôn bọn họ đã hứa với nhau rồi, từ nay về sau hắn chỉ yêu mỗi cô ấy, tiền trong túi cũng sẽ đưa hết cho cô ấy, hai người sẽ mãi sống chung với nhau trong thế giới của hai người mà không cần có con gì cả.
Nhã Nhã cũng đồng ý rồi, sẽ luôn cỗ vũ hắn, đồng hành với hắn trên con đường theo đuổi ước mơ này.
Hai người vẫn luôn tuân thủ lời hứa này, theo lý mà nói đáng lý ra Lôi Đào nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất chua xót.
Nhã Nhã ở trong phòng bếp nửa ngày rồi cũng chưa ra.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình, hắn muốn nói làm thiếu cơm cũng không sao đâu nên đi đến phòng bếp.
Vì tường hơi mỏng nên cách âm không tốt lắm, tiếng máy hút khói làm hắn ta không nghe được giọng nói phát ra từ trong bếp.
Nếu Lôi Đào thành thật ngồi ở bàn ăn chờ cô ấy, thì sẽ không nghe được cuộc nói chuyện này nhưng lần này lại khác.
“Tiểu Tĩnh, cậu có thể cho tớ mượn 6000 tệ được không?”
“Tớ cũng muốn cho cậu mượn lắm nhưng không được rồi, tháng trước tớ và chồng có đi du lịch nên chi tiêu hơi nhiều, hiện tại không có đủ tiền rồi.”
“Nếu chúng tớ có tiền thật thì cũng không giấu cậu đâu, tháng sau chắc chắn tớ sẽ cho cậu mượn nha.”
Lúc sau họ còn nói gì nữa nhưng Lôi Đào lại không muốn nghe, nên vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, anh ta cố gắng hất nước lên mặt để che giấu đi những giọt nước mắt.
Sao cuộc sống này lại khắc nghiệt như thế chứ.
Lôi Đào cắn răng, móc điện thoại ra nhấn vào địa chỉ liên hệ mà Trịnh Hưng để lại.
[Ảnh Thị Giang Hồ lúc trước cậu nói, có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền?]
Nửa đời trước hắn ta rất kiêu ngạo, không bao giờ mở miệng cầu xin ai cả.
Hiện tại có thể nói như vậy thì đã đạt đến giới hạn của Lôi Đào rồi.
Cũng may Trịnh Hưng không có cười nhạo hắn ta mà vào thẳng chủ đề luôn.
[Tôi sẽ giúp anh liên hệ với Hồ tổng, anh cứ yên tâm đi biên kịch Lôi với tài năng của anh, thì chắc chắn tiền lương sẽ lên đến năm chữ số.]
Lôi Đào nghe anh ta nói vậy nên càng nóng lòng hơn.
Chỉ cần mức lương 10.000 tệ cũng đủ để làm hắn ta thỏa mãn rồi.
Bởi vì anh ta cứ liên tục thúc giục, nên Trịnh Hưng liền giao thông tin lý lịch của anh ta cho Hồ Trân Trân.
“Lôi Đào sao?”
Hồ Trân Trân chưa từng nghe qua tên của hắn ta nên ngẩng đầu nhìn Trần Khai một chút.
Trần Khai lập tức hiểu được ý của bà chủ nên lập tức tìm thông tin của Lôi Đào rồi đưa máy tính bảng qua cho cô.
“Tôi có hỏi qua Trịnh Hưng, anh ta nói biên kịch Lôi là một người rất có tài, bộ phim nổi tiếng “Tuổi mười tám trưởng thành của tôi” là do hắn ta biên kịch đấy, nhưng vị biên kịch này không biết cách đối nhân xử thế cho lắm nên bị đoàn phim đuổi rồi.”
Sau khi Hồ Trân Trân nghe được liền cau mày.
“Hắn ta là biên kịch gốc vậy mà còn bị đuổi sao?”
Việc này Trần Khai có đi hỏi thăm qua nên cũng biết được chút, hắn cười bất đắc dĩ rồi nói cho Hồ Trân Trân nghe
“Nghe nói cuộc sống sinh hoạt của vị biên kịch này có chút khó khăn, mỗi lần đoàn phim muốn mời hắn ta đều sẽ trả tiền bản quyền trước, nhưng lại ra một cái giá rất rẻ.”
Đây là muốn ép giá mà.
Hồ Trân Trân cũng hiểu được tất cả nên hỏi: “Hiện tại ý của biên kịch Lôi này như thế nào?”
“Nghe Trịnh Hưng nói khi biên kịch Lôi liên hệ với anh ta thì rất sốt ruột rồi, hình như là đang gặp khó khăn gì đó thì phải.”
Hồ Trân Trân nhấn vào xem hai bộ phim mà biên kịch này đã từng viết qua.
Điểm đánh giá đều từ chín trở lên cả, phía dưới cũng có rất nhiều người khen ngợi có thể thấy được đây là một tác phẩm rất ưu tú.
Cô định dành thời gian để xem hết hai bộ phim này để hiểu rõ hơn về vị biên kịch này, nhưng lại nghĩ đến việc Lôi Đào sốt ruột chờ đợi mấy ngày này nên cô liền đổi ý nói với Trần Khai: “Liên lạc với vị biên kịch này giúp tôi hỏi thử hắn ta có muốn gặp mặt tôi một chút không, tôi muốn nói chuyện với hắn ta một chút.”
Mục đích của Hồ Trân Trân là vì muốn nổi tiếng.
Nếu muốn công ty trở nên nổi tiếng hơn, thì nhất định ngay từ tác phẩm đầu tiên phải thật chỉnh chu và hoàn hảo.
Cho nên từ lúc bắt đầu, cô mới không muốn dấn thân vào thị trường phim thần tượng mì ăn liền.
Sau khi ký hợp đồng với biên kịch và đạo diễn xong, Hồ Trân Trân cũng phải tuyển thêm mấy nhân viên vừa có tinh thần làm việc nghiêm túc vừa thật thà chăm chỉ mới được, có như thế thì mới tạo ra được một tác phẩm hay.
Mà diễn viên cũng là một trong những yếu tố chính quyết định đến sự thành công của một bộ phim.
Hồ Trân Trân không quan tâm những công ty khác ra sao, nhưng ít nhất công ty của cô thì cô sẽ không để những chuyện tồi tệ này xảy ra.
Trần Khai ngay lập tức liên lạc với Lôi Đào, Hồ Trân Trân ngồi ở phòng nghỉ vừa uống trà vừa xem bộ phim do Lôi Đào làm biên kịch.
Đây là một bộ phim truyền hình lấy góc nhìn của những cô cậu học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường, nên cũng có những thứ tình cảm ngây ngô thời niên thiếu, còn có cả những mơ ước khát khao của tuổi trẻ nữa.
Nam chính là đàn em học dưới nữ chính một khoá.
Trong bộ phim này nam chính vì theo đuổi ước mơ của mình mà lựa chọn một con đường khác hoàn toàn so với nữ chính, nên khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa dần rồi trở thành những người lạ từng quen lúc nào không hay.
Nhưng vào năm ba mươi họ đã tình cờ gặp lại nhau, trong mắt hiện lên một chút bất ngờ và chua xót, làm Hồ Trân Trân cũng cảm động theo.
Chỉ mới xem qua một bộ phim thôi mà Hồ Trân Trân cũng biết được năng lực của biên kịch Lôi không tồi chút nào rồi.
Phim truyền hình thanh xuân tuổi trẻ là thể loại dễ đi vào lối mòn rập khuôn nhất.
Thế nhưng hắn ta lại có thể khắc hoạ rất xuất sắc sự cay đắng xót xa của những người trưởng thành, khó trách những người khác không tiếc âm mưu thủ đoạn để mua được kịch bản của hắn ta với giá rẻ.
Trần Khai phá vỡ mạch suy nghĩ hiện tại của Hồ Trân Trân, gõ cửa nói: “Bà chủ, biên kịch Lôi đã đến rồi.”
Ở phía sau Trần Khai chính là Lôi Đào..
Hắn ta không nghĩ đến Hồ tổng trong miệng Trịnh Hưng lại giàu như vậy, có biệt thự nằm ngay trên núi luôn chứ.
Cách đây mấy tháng khi vẫn còn ở trong đoàn làm phim, Lôi Đào chỉ biết qua gần đây có một thương nhân họ Hồ rất nổi tiếng, nhưng cũng không nghĩ đến đó là Hồ Trân Trân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...