Trần Khai hạ thấp giọng: "Tôi có một ý kiến hay, không biết anh có muốn nghe hay không?”
"Anh nói, anh nói đi." Người quản lý lau mồ hôi trên đầu bằng tay áo.
"Thị trường cao cấp đã không thể chứa được họ, nhưng tôi nghĩ rằng thị trường cấp thấp và trung bình thì họ vẫn còn có cơ hội."
"Anh yên tâm, tôi hiểu rồi."
Đối với bảo mẫu, khối lượng công việc và mức lương của những người làm việc cho thị trường cấp cao và những người làm việc cho thị trường cấp thấp là hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước, Cô Hồ không ở thành phố S, nên giao cho hắn chuyện trang trí biệt thự, đồng thời cũng trao toàn bộ quyền lợi cho hắn.
Từ khi căn biệt thự này bắt đầu trang trí, tất cả đều dưới sự quản lý của Trần Khai, Hồ Trân Trân đã cho hắn sự tin tưởng tuyệt đối, trong khi còn chưa gặp hắn đến một lần, cô đã đưa cho hắn tất cả kinh phí để trang trí biệt thự, tuyển dụng, thiết kế, loại tin tưởng này, loại tín nhiệm này...
(lúc đầu còn tưởng ông quản gia này là người máy)
Sau khi người quản lý rời đi, Trần Khai thu lại nụ cười giả tạo.
Bản thân hắn vốn có chút hung dữ, nên phải nhờ vào cặp kính mắt và nụ cười để trang trí trên khuôn mặt, tạo nên khí chất tao nhã của một quản gia.
Lúc này, hắn ngừng cười, hoàn toàn mở to hai mắt, vừa trợn lập tức có cảm giác hung hãn.
Trần Khai tiện tay vò sơ yếu lý lịch của hai bảo mẫu thành quả bóng giấy.
Trong ngày đầu tiên, sự tín nhiệm của bà chủ đối với hắn đã hoàn toàn bị lung lay bởi hai bảo mẫu ngu xuẩn, không thể tha thứ.
Trần Khai thậm chí còn không dám đem toàn bộ lời của hai bảo mẫu ở trong phòng bếp kể lại cho Hồ Trân Trân, ý nghĩ dùng thuốc trừ sâu hại cậu chủ nhỏ, nếu để cho bà chủ biết, chỉ sợ bà chủ sẽ hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm đối với hắn.
Trần Khai càng nghĩ càng sợ, nên đối với hai người này cũng càng tàn nhẫn.
Hắn tự động tăng thêm trọng lượng lời nói của Hồ Trân Trân, trực tiếp từ việc đuổi ra khỏi biệt thự của cô thành đuổi ra khỏi khu thị trường cấp cao, bây giờ phải để cho họ trải nghiệm sự khác biệt một chút.
Có một số chuyện dơ bẩn mà những người giàu như bà chủ sẽ không để ý đến, Trần Khai đã trải qua nên tự nhiên biết cách, sớm lưu lại một tay, cũng may hai bảo mẫu kia chỉ nói, cũng không có xuống tay với cậu chủ nhỏ, nếu không Trần Khai cũng không dám giấu giếm chi tiết này.
Hắn nhớ tới câu ám chỉ của Hồ Trân Trân, gọi điện thoại.
"Này, A Thâm, là tôi Trần Khai, bây giờ anh còn làm thám tử không?"
"Không có việc gì, tôi chỉ muốn giới thiệu cho cậu một công việc làm ăn, điều tra chuyện ngoại tình mà thôi, lương năm con số."
"Đều là anh em, như vậy đi, cậu có tin tức thì trước tiên cứ nói cho tôi biết."
......
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Trần Khai sửa sang lại vẻ mặt, lái xe trở lại biệt thự.
Lúc hắn trở về, cậu chủ nhỏ đã về đến nhà, nên đương nhiên hắn không thể nói như trong bản báo cáo ban đầu.
"Bà chủ, chuyện tìm bảo mẫu mới tôi đã sắp xếp xong rồi."
Hắn nói những lời này, Hồ Trân Trân liền hiểu.
Cô định thử năng lực làm việc của Trần Khai, để tìm hiểu rõ người quản gia này hơn.
"Được, vậy chuyện này nhờ anh, sau khi làm xong, tôi sẽ tăng lương cho anh."
Nụ cười trên khóe môi Trần Khai mở lớn hơn một chút: "Được, vậy tôi sẽ không khách khí với bà chủ.”
Nhìn qua, trông cô vui vẻ hơn trước rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì cậu chủ nhỏ sao?
Hồ Trân Trân quả thật rất vui vẻ.
[Tiểu Kim, mày nói lại một lần nữa, độ ưa thích bây giờ là bao nhiêu?]
[Ký chủ, là 3 điểm! Xin chúc mừng ngài đã có hai cơ hội rút thăm trúng thưởng!]
Hai mắt Hồ Trân Trân cười híp lại thành một hàng, giấu đi niềm vui bên trong, nhưng lại không thể giấu được nụ cười trên khóe miệng.
Không hổ là con trai tốt của cô, đã trực tiếp cho cô hai lần cơ hội rút thăm trúng thưởng.
Nhưng mà bé con dường như có tâm sự gì đó, vẫn còn hơi ủ rũ.
Hồ Trân Trân đã quyết tâm phải chăm sóc cậu thật tốt, vì vậy, trong bất chợt cô quyết định tổ chức một cuộc nói chuyện nhỏ giữa hai mẹ con.
Địa điểm được thực hiện ở phòng xem phim của biệt thự.
Cô không phải kiểu người nghiêm túc, cũng không thể coi là bậc cha mẹ nghiêm túc, nếu vậy thì cứ dứt khoát nói chuyện với Giang Thầm trong bầu không khí thoải mái.
Cứ suy nghĩ như vậy, Hồ Trân Trân mở phim hoạt hình Peppa Pig ra.
Trong căn biệt thự được bài trí xa hoa, ngay cả phòng xem phim cũng được trang bị cấu hình cao nhất, Hồ Trân Trân thả người xuống ghế massage, tầm mắt vừa vặn đối diện với màn hình chiếu to gần bằng bức tường.
Giang Thầm được cô sắp xếp ngồi ở trên chiếc ghế khác, bên cạnh còn chuẩn bị sẵn một ly nước cam.
"Tiểu Thầm, có một chuyện mà mẹ nên nói với con sớm một chút."
Trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, Hồ Trân Trân nhắm hờ mắt, thản nhiên nói.
Ở bên kia Giang Thầm còn chưa học được cách hưởng thụ ghế massage, trong lòng đang căng thẳng.
Mẹ kế đang định nói về cái gì vậy? Có phải là vấn đề chi phí không?
Trước đó, Giang Thầm vẫn cho rằng cậu bị ép sống với mẹ kế, nhưng sau khi khóc một trận, cậu bỗng nhiên phát hiện, cậu có chút thích sống cùng mẹ kế.
Cậu không kìm được suy nghĩ nảy sinh, nếu mẹ kế là mẹ ruột của cậu thì tốt rồi, như vậy cậu cũng không cần băn khoăn về việc đi hay ở lại.
Giang Thầm quyết định tranh thủ cho mình một chút.
"Lớn lên con sẽ kiếm được nhiều tiền, con cũng có thể học nghề bác sĩ."
Cậu sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền để trả lại cho Hồ Trân Trân, cũng sẽ cố gắng học bác sĩ để chữa bệnh cho cô, cho nên cô có thể mãi mãi là mẹ của cậu được không?
Giang Thầm muốn hỏi như vậy, nhưng cậu lại không quen cách biểu đạt nên chỉ nói câu đầu tiên.
Cậu lo lắng siết chặt hai tay, chờ đợi câu trả lời của Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân không hiểu ra gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...