Ông càng nghĩ càng thấy hơi cấn cấn, hình như mấy người này hơi quen mắt thì phải.
Chờ lúc lấy điện thoại ra xem video thì chủ tiệm mới vỗ đùi nhận ra: “Cái này!”
Lý tổng bị tên chủ tiệm kia nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ, khi lên xe hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được: “Đi, đi mau lên, hướng về Tây Bắc của thành phố Q.”
Mặc dù xe đã chạy rất nhanh rồi nhưng dọc đường đi vẫn không có một chút gió nào thổi qua, điều này khiến Lý tổng càng thêm bất an hơn.
Tới giữa trưa, mấy tên đàn em cũng đã đói bụng, bọn họ dừng tại khu giáp ranh giữa thành phố H và thành phố Q để ăn cơm.
Thật ra Lý tổng cũng rất đói bụng, nhưng cảm giác bất an này cứ bao trùm lấy hắn, nên hắn không muốn ăn gì cả.
Tên đàn em bưng chén mì cho hắn, an ủi nói: “Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, cho dù cảnh sát có muốn bắt chúng ta thì họ cũng không thể theo kịp chúng ta đâu.”
Lý tổng hiểu rõ điều này bởi bọn họ đã đi hơn một trăm cây số rồi, cho dù cảnh sát thành phố S có đuổi theo thì cũng không bắt kịp bọn họ.
Chỉ có nghĩ như vậy thì hắn mới có thể yên tâm ăn uống được.
Chỉ tiếc rằng khi hắn vừa mới ăn được một đũa mì thì bị một tiếng “Hành động!” làm cho hoảng sợ.
Lúc bị đè lên tấm kính xe, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều điều
Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại sự nghi ngờ mà thôi.
Bọn hắn đã chạy xa như vậy rồi mà, thì tại sao có thể bị bắt được chứ?
Con đường áp giải bọn họ về thành phố S rất dài, nhóm cảnh sát liên tục thay phiên nhau lái xe, để tránh sự mệt mỏi khi phải lái xe đường dài
Lý tổng ngồi ở ghế sau xe cảnh sát chờ có người giải đáp được sự nghi hoặc trong lòng mình.
“Nếu không phải nhờ Hồ tổng, thì chúng ta cũng không thể tìm ra kẻ tình nghi nhanh như vậy.”
“Hồ tổng đúng là đỉnh mà, vung tay một cái liền đưa luôn 3 triệu tệ đó, nghe nói tất cả người dân ở thành phố H và thành phố S đều đang rất vui vẻ đi dạo khắp nơi trên đường vì đã bắt được mấy kẻ chuyên gây rối này đấy.”
“3 triệu tệ đó, đừng nói là người dân, tôi cũng muốn đi bộ chung vui với họ luôn đây này.”
Những vị cảnh sát ngồi phía trước đang đùa với nhau, nhưng Lý tổng ngồi ở hàng sau thì lại cúi đầu rồi nhắm mắt lại.
Tóm lại bọn họ đã sai từ lúc bán đất rồi.
Bọn họ không nên chọc vào Hồ Trân Trân.
“Phải không? Hắn nói như vậy sao?” Hồ Trân Trân nghe Trần Khai thuật lại tình huống bắt giữ hết tất cả đám người đó, không nhịn được mà lắc đầu.
“Mọi chuyện đã thành ra vậy rồi, mà bọn họ không cảm thấy áy náy về vụ bắt cóc đó sao?”
“Đúng là bản tính trời sinh đã là kẻ ác rồi.”
Việc Trương tổng bị bắt giam đã làm dậy sóng dư luận.
Cư dân mạng nghe được người dân thành phố S nếu truy bắt được tội phạm sẽ được thưởng 3 triệu tệ thì rất ghen tị.
[Tôi khinh thường lũ xã hội đen ở khu phía Bắc này, đám người đó chẳng biết phép lịch sự tối thiểu là gì cả, bọn chúng còn lột sạch đồ chạy khắp nơi rồi bị cảnh sát bắt là xứng đáng, nên bắt hết bọn người xấu đó để đất nước được bình yên.]
[Đừng nói nữa, tôi vừa nghe nói nhóm người này đến thành phố H để trốn cảnh sát nên tôi cũng vội vàng chạy đi tìm trong khi còn chưa kịp ăn sáng, nhưng kết quả là tôi tới không kịp, huhuhu ~ 3 triệu của tôi!!!]
[Tôi lái xe tận ba tiếng để đến được thành phố H, kết quả khi đến thì bọn chúng đã bị bắt rồi, tôi lại mất thêm 3 tiếng để về nhà mình]
[Đừng than nữa, buổi sáng hôm nay cửa hàng quần áo của tôi vừa mới mở cửa thì bọn chúng đã vào mua quần áo rồi, trí nhớ tôi không tốt lắm nên không nhớ mặt được bọn chúng, vì vậy tôi trực tiếp tính tiền cho họ, sau khi nhận ra thì bọn chúng đã bị bắt rồi.]
Sự kiện này được cư dân mạng thảo luận sôi nổi xuyên suốt hai ngày.
Việc làm phạm pháp lúc trước mà đám người Trương Trường Lộ gây ra cũng được điều tra.
Cuối cùng sau nhiều năm vụ án cướp bóc từng gây xôn xao dư luận một thời đã được đưa ra ánh sáng.
Sau hai ngày thẩm vấn, rốt cuộc cảnh sát cũng biết được chân tướng mọi việc từ tên đồng bọn của Trương Trường Lộ, sau đó tìm được t.h.i t.h.ể của người chủ xưởng quần áo bị bọn chúng thủ tiêu năm đó.
Sự thật sau chiếc màn được vén lên, đám người trên mạng lại tiếp tục xôn xao thảo luận.
Hồ Trân Trân không quan tâm lắm về việc Trương Trường Lộ bị tòa tuyên án bao nhiêu năm cả.
Bởi cô còn có việc khác phải quan tâm.
Kỳ thi cuối kì ở trường Giang Thầm cuối cùng cũng kết thúc, cậu sắp được tận hưởng một tháng rưỡi nghỉ hè vui vẻ.
Lúc trước Hồ Trân Trân đã đề nghị với hiệu trưởng tổ chức đại hội thể thao cho các bạn nhỏ và phụ huynh, nên hôm nay cô đã đến Lâu Đài Chó để triển khai kế hoạch này với tất cả nhân viên.
Yêu cầu của hệ thống là Giang Thầm phải đạt được vị trí số một.
Sau khi bàn bạc xong hết tất cả hạng mục thi đấu, Hồ Trân Trân còn cố tình hỏi lại Tiểu Kim.
[Yêu cầu của nhiệm vụ là vì muốn Giang Thầm đạt được ví trí số một hay vì muốn thằng bé tỏa sáng rực rỡ nổi bật nhất ngày hôm đó?]
[Chuyện này ký chủ phải có phán đoán, hệ thống sẽ có tiêu chuẩn riêng của mình!]
Đến câu trả lời cũng mâu thuẫn như vậy, cô vẫn nên tự mình phân tích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...