Ở trong một con hẻm nhỏ gần trường học.
"Đi thôi, chính là nơi này."
Đêm qua, Giang Thầm đã nghe Hồ Trân Trân nhắc qua nơi này nên trong lòng có ấn tượng rất sâu sắc.
Xe cộ không được đi vào con hẻm này, mà chỉ có người đi bộ và những người đi xe điện mới có thể đi qua con hẻm này.
Trong con hẻm nhỏ này, những quán ăn vặt được sắp xếp thành một hàng dài.
Bên cạnh một quán ăn vặt lại có thêm một quán ăn vặt, cứ thế nối tiếp nhau thành một hàng dài. Đột nhiên có một cảm xúc rất lạ dâng lên, nhưng không biết đây là loại cảm giác gì.
"Wow" Đồng Soái chưa thấy qua cảnh này bao giờ nên cảm thấy rất bất ngờ.
"Lễ hội ẩm thực dì Hồ tổ chức lớn thật đấy."
Hồ Trân Trân đã tập hợp những người chủ quầy hàng trong danh sách đăng ký đến đây, sau đó cô tìm chính quyền đăng ký thuê một khu hoạt động trong khoảng một tuần với tên gọi "Lễ hội ăn vặt."
Mỗi khách hàng vào đây đều sẽ được phát một phiếu bầu.
Ở cuối con hẻm này, sẽ có người đứng canh tại hòm vé, chờ mọi người trải nghiệm xong hết quầy hàng ở đây rồi đến bỏ phiếu.
Nếu có người mất hứng ra về, hay họ cảm thấy có điều gì không hài lòng ở nơi này thì cũng có một thùng phiếu góp ý riêng cho họ.
Khách hàng cũng sẽ viết tên quầy hàng mà họ cảm thấy kém chất lượng nhất, sau đó bỏ tấm phiếu ấy vào thùng phiếu, và cuối cùng nó sẽ được thêm vào số liệu thống kê.
Để tránh có người gian lận, Hồ Trân Trân đã sắp xếp rất nhiều người tham gia hoạt động này.
Bởi vì chuyện này nên hai ngày nay cô rất bận, không có thời gian đón Giang Thầm tan học.
Giang Thầm cũng rất tò mò về nơi này.
Khi mẹ làm việc ở nhà, cậu sẽ rất vui vẻ mà ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe mọi người bàn bạc về công việc.
Bên trong cũng có rất nhiều món cậu chưa ăn qua, như món lạp xưởng chiên lần trước mẹ mua cho cậu, bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ mùi vị của nó, cậu thử qua một lần liền muốn mẹ dẫn cậu đi ăn lần nữa.
Nhưng Hồ Trân Trân thật sự rất bận, nên Giang Thầm có chút ngại ngùng không dám nói cô dẫn đi.
Lúc này Đồng Soái liền quyết định đi cùng cậu.
Sau khi nghe xong nguyện vọng của Giang Thầm, cậu bé vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Tôi rất rành về phố ăn vặt để tôi dẫn cậu đi, đảm bảo sẽ cho cậu thưởng thức được những món ngon nhất!”
Giang Thầm thấy Đồng Soái vỗ n.g.ự.c cam đoan như vậy, liền trở nên vui vẻ.
"Vậy anh biết con hẻm gần trường đó ở đâu sao? Mẹ của tôi tổ chức hoạt động ở đó đấy."
Ở trong lòng Giang Thầm, những phố ăn vặt khác cũng ngon, nhưng phố ăn vặt do mẹ tổ chức vẫn ngon hơn.
Nếu có thể, cậu cũng muốn cùng mẹ đi xem "Lễ hội ăn vặt" này tuyệt vời như thế nào.
Thật ra Đồng Soái cũng không biết, nhưng vẫn vỗ n.g.ự.c cam đoan với Giang Thầm: "Cậu cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ tìm được."
Cũng may Đồng Soái có mang theo điện thoại nên có thể dùng bản đồ trên điện thoại để tìm đường, nếu không cậu bé cũng không dám dẫn Giang Thầm đi đâu.
Khi thành công tìm được con hẻm này, cậu bé thở phào nhẹ nhõm.
"Đã nói rồi mà, tôi đã nói là sẽ tìm ra nó!"
Ánh mắt Giang Thầm long lanh, mê mẩn nhìn các loại đồ ăn vặt, thuận miệng trả lời: "Tuyệt vời! Anh giỏi quá!"
Đồng Soái cực kỳ thích lời khen này.
"Này nói cho tôi biết đi, cậu muốn ăn món gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi biết một quán ăn rất ngon lát nữa sẽ dẫn cậu đi, hôm nay tôi sẽ bao cậu ăn một bữa thật ngon."
Đồng Soái còn cố ý lấy tiền tiêu vặt trong túi ra: "Nhìn tờ tiền màu đỏ này đi, đủ để chúng ta ăn một bữa."
Giang Thầm còn nghĩ Đồng Soái đang lo lắng không đủ tiền ăn, liền mở kéo khoá cặp sách, lấy ví đựng tiền bên trong ra.
"Không sao đâu, anh đừng lo ăn không đủ no, tôi có tiền!"
Giang Thầm mở ví đựng tiền căng phồng ra, số tiền bên trong lập tức hiện ra, có thể thấy được cậu đã tiết kiệm rất nhiều.
Đồng Soái nhìn cậu.
"Không phải chứ, chúng ta ăn ở quầy hàng nhỏ thôi mà, sao cậu mang nhiều tiền như thế?"
Vẻ mặt của Giang Thầm rất vô tội: "Tôi chỉ mang tất cả số tiền tiêu vặt của mình theo thôi mà."
Ngày thường cậu cũng không tiêu gì nhiều, Hồ Trân Trân cho cậu tiền tiêu vặt cậu cũng bỏ vào trong heo đất tiết kiệm của mình, con heo đó đã chật cứng rồi. Sau đó cậu liền giao heo đất tiết kiệm cho chú Trần Khai, để chú ấy gửi vào tài khoản ngân hàng của cậu.
Tất cả mọi lợi nhuận Hồ Trân Trân thu được từ việc cung cấp sữa bò cho trường học cô đều cho cậu cả.
Tiền nhiều đến mức cao hơn cả đầu cậu, mỗi tháng lấy một ít cũng đủ dùng.
Mỗi lần có hơn một nghìn người, tổng cộng lại cũng rất nhiều, khiến Giang Thầm rất bận bịu.
Mỗi lần đến lấy tiền, cậu luôn ngồi cạnh Trần Khai, dùng bút chì đối chiếu danh sách, giúp Trần Khai kiểm tra đối chiếu sổ sách.
Tuy rằng mỗi tháng chỉ thu tiền hai lần, nhưng Giang Thầm nhớ rất rõ.
Hôm nay ra ngoài chơi, Giang Thầm đã lấy hết tiền trong heo đất của mình bỏ vào ví đựng tiền.
Trước đây cậu chưa bao giờ đến quầy ăn vặt mua đồ ăn, cũng không biết giá cả như thế nào nên có chút lo lắng, để bản thân bớt lo lắng thì cậu đành mang theo hết tiền luôn.
Đồng Soái không hiểu điều này, mà chỉ nhìn chằm chằm số tiền trước mặt mình rồi cảm thán: "Cậu giàu quá!"
Cậu bé chưa từng nói lời này với Giang Thầm bao giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...