Xuyên Sách Tôi Trở Thành Phú Bà

Trong khoảng thời gian này, Đồng Soái đã có nhiều sự thay đổi tích cực hơn.

Một cậu bé vốn có chút cộc cằn làm ai cũng sợ nay đã dần dần kiềm chế lại cảm xúc của mình và biết thông cảm với người khác hơn.

Cho nên khi Giang Thầm nghiêm túc nói với cậu bé: "Từ giờ trở đi anh sẽ làm đàn em của tôi."

Lúc đó Đồng Soái sững sờ vài giây, cậu bé gãi đầu, rồi trực tiếp đồng ý luôn.

"Đi thôi. Nếu đại ca có gì khó khăn thì cứ nói với tôi, đàn em này sẽ giúp cậu xử lý hết."

Sau khi Hồ Trân Trân nổi tiếng, trong trường học liền có một số người mặt dày cứ nhất quyết bám lấy Giang Thầm, thậm chí còn có một số người nói xấu cậu bởi vì cậu không quá gần gũi với những người khác.

Trước đây Đồng Soái cũng đã từng trải qua sự lạnh nhạt như vậy, cho nên cậu bé hiểu tại sao những người đó lại làm như thế.

Tuy nhiên, điều cậu bé không ngờ là cậu bé không giúp được Giang Thầm giải quyết được vấn đề nào mà thay vào đó cậu bé lại giúp Hồ Trân Trân giải quyết được một đống rắc rối lớn.

Đồng Soái trở thành đàn em của Giang Thầm. Trong mắt của Hứa Gia Nghĩa đây chính là chuyện không thể nào tin được

Khi nhìn thấy Đồng Soái đang đứng ở cửa, cậu bé sợ đến mức xém chút nữa đã nhảy dựng lên.


Vương Hạo ngồi ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt thấy Hứa Gia Nghĩa phản ứng như vậy liền đè vai cậu bé xuống.

"Xem tình hình đã."

Kết quả là vừa nói xong, liền thấy hai người họ bây giờ đã trở thành bạn bè tốt của nhau luôn rồi.

Ở trong khối Giang Thầm không có quá nhiều bạn, Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo cũng có thể coi là bạn thân, ba người họ giống như ba huynh đệ Lưu Quan Trương*, luôn quan tâm chăm sóc lẫn nhau, thiếu ai cũng không được.

*Xem Tam Quốc Diễn Nghĩa để tìm hiểu thêm nha mọi người, tóm lại ý câu nói là người rất thân thiết.

*Xem Tam Quốc Diễn Nghĩa để tìm hiểu thêm nha mọi người, tóm lại ý câu nói là người rất thân thiết.

Trong suy nghĩ của Hứa Gia Nghĩa, Giang Thầm là người rất yếu đuối, là loại người cần người khác bảo vệ.

Nhưng bây giờ, kẻ thù trước kia của Giang Thầm đã tìm đến cửa thế nhưng hai người lại trở thành bạn bè tốt của nhau, theo Hứa Gia Nghĩa thì điều này quả thực còn kỳ lạ hơn bầu trời mùa hạ rơi mưa đỏ* nữa.

*Bầu trời mùa hạ rơi mưa đỏ: đây là tiếng lóng của miền nam Phúc Kiến, có nghĩa là không thể xảy ra, đôi khi còn dùng để chế giễu, xúc phạm.

*Bầu trời mùa hạ rơi mưa đỏ: đây là tiếng lóng của miền nam Phúc Kiến, có nghĩa là không thể xảy ra, đôi khi còn dùng để chế giễu, xúc phạm.

Hứa Gia Nghĩa kéo Vương Hạo lén lút đi ở phía sau Giang Thầm: "Chúng ta đi xem xem."

"Chuyện này không tốt lắm đâu." Vương Hạo có chút do dự.

"Lỡ như Giang Thầm lại bị anh ta bắt nạt nữa thì sao!" Hứa Gia Nghĩa tét một phát vào tay Vương Hạo: "Nếu có chúng ta ở đấy thì chúng ta còn có thể chống lưng cho Giang Thầm."

Vương Hạo nhìn khuôn mặt bánh bao của Giang Thầm, trong lòng âm thầm cảm thấy vẫn là nên đi theo thì hơn.

Cậu bé muốn chống lưng cho Giang Thầm nên mới quyết định đi theo, điều này cũng chỉ có cậu bé mới làm được, với sức mạnh của Hứa Gia Nghĩa chắc vừa lao lên đã bị sút một cước về chỗ cũ cho mà xem.

Cho nên Vương Hạo mới không nói gì mà chỉ im lặng đi theo.


Khi đến giờ tan trường, ngoại trừ những bạn nhỏ đang chơi bóng đá ở sân bóng, thì những học sinh còn lại đều lần lượt ra về.

Giang Thầm và Đồng Soái cũng không ngoại lệ.

Phần lớn học sinh trường ở trường tiểu học Bắc Quan đều có phụ huynh đến đón, hoặc tài xế đến đón, còn có vài học sinh tự đi xe đạp đến trường nữa. Cho nên vào thời điểm này trước cổng trường có rất nhiều xe.

Hứa Gia Nghĩa nhón chân lên nhìn, nhưng không thấy chiếc xe hằng ngày đến đón Giang Thầm đâu cả.

"Vương Hạo, cậu có thấy chiếc xe hằng ngày đến đón Giang Thầm đâu không?"

"Không."

Hứa Gia Nghĩa vẫn đang thắc mắc thì thấy hai người đi thẳng ra ngoài cổng.

Cậu bé vội vàng vỗ vai Vương Hạo nói: "Này, mau lên, nhanh chân đuổi kịp bọn họ đi, bọn họ sắp đi xa rồi kìa!"

Bởi vì đoạn đường ở trường tiểu học Bắc Quan không nằm ở tuyến đường giao thông trọng điểm, nên ngoại trừ xe ô tô của những gia đình đến đón con em mình ra thì cũng không còn xe nào đi qua cả.

Vương Hạo chạy theo thì thấy hai người dừng lại chào thầy Trần, nên cậu bé cố tình giảm tốc độ lại rồi sau đó mới bám theo Hứa Gia Nghĩa.

"Chậm thôi, không phải chúng ta đang đi theo dõi à? Cứ đi sát vậy bị phát hiện bây giờ."


"Không phải là do tớ đang lo lắng cho Giang Thầm sao?" Tuy nói vậy nhưng Hứa Giai Nghĩa vẫn nghe theo lời Vương Hạo mà giảm tốc độ lại, nhưng hai mắt vẫn dán chặt lên hai thân hình phía trước.

Vương Hạo cao hơn cậu bé nên có thể để tay lên vai cậu bé rất nhẹ nhàng, nhìn tình hình ở phía xa, nhếch miệng.

"Tớ không nghĩ Giang Thầm bị bắt nạt đâu. Tớ nghĩ họ không đánh nhau đâu, đánh nhau nữa thì làm sao trở thành bạn tốt được."

Hứa Gia Nghĩa nghe được lời này liền có chút do dự.

"Nhưng anh ta muốn đưa Giang Thầm đi đâu chứ? Chúng ta có nên tiếp tục đi theo không?"

Vương Hạo cảm thấy bầu không khí giữa Đồng Soái và Giang Thầm khá hoà hợp, nhưng hai ngày trước bọn họ vẫn là kẻ thù, mà hôm nay lại cùng nhau đi một nơi nào đó ngoài trường học, đúng thật làm người khác lo lắng mà.

Dù sao tiền sử của Đồng Soái cũng từng bắt nạt rất nhiều người.

Vương Hạo suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định: "Chúng ta đi theo, xem thử họ định đi đâu làm gì."

Giang Thầm và Đồng Soái đi được một lúc thì mới tìm ra được địa chỉ chính xác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui