Có rất nhiều bình luận như vậy, nhưng chúng không đạt được hiệu quả mà Hướng Vũ mong muốn.
Cái hắn ta muốn là phủ toàn bộ màn hình bằng sứ Thanh Hoa.
Thấy mọi người vẫn thảo luận về chiếc nhẫn, Hướng Vũ kiên nhẫn chuẩn bị làm lại một lần nữa khi chị cả của mình xuất hiện trước ống kính.
Tuy Hồ Trân Trân ngồi ở dãy phía trước rất xinh đẹp, nhưng chị của hắn ta cũng không kém đâu.
Hướng Vũ quyết tâm phải giữ thể diện cho chị gái mình..
Chỉ trong chốc lát, tình huống trên màn hình đã thay đổi.
Khi chiếc nhẫn trên tay Hồ Trân Trân xuất hiện, số 24 cũng cố gắng cạnh tranh nhưng bị Hồ Trân Trân ra giá gấp đôi khuyên lui nên không giành được nó.
Lúc này, số 24 cũng tăng giá gấp ba sứ Thanh Hoa rồi giơ thẻ lên.
“Số 24, 2.5 triệu lần thứ nhất.”
Đạo diễn phòng phát sóng trực tiếp hướng ống kính quay tới số 24, lúc này khán giả mới phát hiện số 24 hóa ra là một doanh nhân nước ngoài..
Đây vốn là chuyện bình thường.
Nhưng doanh nhân nước ngoài này không giơ thẻ theo lẽ thường..
Sau khi số 18 tăng giá vài lần, thì anh ta bắt đầu nghĩ đến việc bắt chước Hồ Trân Trân.
“Six million*!”
*6 triệu
Chiếc búa nhỏ của người bán đấu giá hạ xuống, “Số 24, 6 triệu, lần thứ nhất.”
Số 18 rất thích sứ Thanh Hoa, thật sự không muốn từ bỏ, lại giơ thẻ.
“Số 18, 6.1 triệu, lần thứ nhất.”
Có lẽ không ngờ mình không mua được bộ sứ Thanh Hoa với giá 6 triệu, số 24 phát ra âm thanh khó chịu.
“Cunning monkey*.”
*Con khỉ lươn lẹo
Hắn lớn tiếng nói ra, rất nhiều người nghe được, sắc mặt nhất thời lạnh lùng.
Hồ Trân Trân cũng nghe thấy.
Số 24 tất nhiên chưa từ bỏ ý định, lại tăng giá lên 6.5 triệu.
Anh ta nhớ dai, lần này không tăng gấp đôi, nhưng cái giá đó đã khiến số 18 phải nản lòng.
Không phải hắn không muốn tranh giành, mà là hôm nay hắn chỉ chuẩn bị tổng cộng 6.5 triệu tiền mặt, cho dù muốn tăng lên cũng không có tiền.
Hội trường yên tĩnh lại.
Có điều giá trị thực tế của sứ Thanh Hoa này chỉ có 3 triệu, bây giờ lên tới 6.5 triệu rồi, đã tăng gấp đôi giá cả ban đầu, dù có thích, cũng không cần thiết phải mua món đồ này.
“Số 24, 6.5 triệu lần thứ hai.”
Cuối cùng không có ai tranh với anh ta, số 24 nở nụ cười phấn khích và hò reo ầm ĩ tại hội trường.
Ở nước ngoài, điều này có thể gọi là tự do phóng thích, nhưng trong buổi đấu giá này, những người xung quanh chỉ cảm thấy âm thanh đó thật chói tai.
Bão bình luận cũng phát hiện ra điều gì không đúng.
[Người nước ngoài đó vừa mới nói gì thế? Có người nào phiên dịch được không, sao tôi cảm thấy từ này không tốt nhỉ?]
[Không cần phải nghi ngờ, cô nghĩ đúng rồi đó.]
[Con khỉ lươn lẹo không phải là chửi xéo sao? Những người này vẫn chịu đựng như vậy, để anh ta mua đồ à?]
[Càng xem càng tức, nơi này vốn dĩ cạnh tranh giá cả công bằng, sao chúng ta tăng giá thì lại bị mắng chứ! Dựa vào cái gì hả?]
[Trời ơi, càng nghĩ càng tức mà.]
Người tham gia trực tiếp có thể kìm nén cảm xúc, nhưng cư dân mạng thì không.
Nhưng họ không thể lao tới hội trường đánh người mua số 24 một trận được, cũng không thể tăng giá cướp sứ Thanh Hoa từ tay anh ta, chỉ có thể nín giận nghe người bán đấu giá gõ búa lần thứ hai.
[Gõ một cái thì không còn cơ hội nữa! Không có người nào tăng giá cướp sứ Thanh Hoa về sao?]
[Tức c.h.ế.t tôi rồi! Mặc kệ là ai cũng được, ra giá đi!!!]
Bão bình luận có rất nhiều người sốt ruột, ở hội trường cũng vậy.
Giám đốc Vương có lẽ là người lo lắng nhất.
Ông ta ngồi bên cạnh Phùng đổng, vốn dĩ sau khi bế mạc đấu giá ông ta mới lên sân khấu để phát biểu vài câu...
Nhưng sau khi nghe thấy số 24 nói, ông ta không thể ngồi yên được nữa.
“Phùng đổng, nếu không anh đi thương lượng với số 12, bảo cô ấy đừng đấu giá thứ này nữa? Chúng ta không cần tiền.”
“Sao làm vậy được, nếu làm vậy thì không phải sẽ hủy uy tín sao?”
Phùng đổng thẳng thừng từ chối, cũng hiểu tại sao Giám đốc Vương lại nói như vậy nên đã an ủi.
“Giám đốc Vương à, anh đừng lo lắng, đồ sứ Thanh Hoa này là của lò gốm tư nhân, không đáng giá bao nhiêu tiền đâu, người nước ngoài mua vào thì bị lỗ thôi.”
Giám đốc Vương nghe xong vẻ mặt nghẹn khuất, “Tôi không quan tâm cậu ta có bị lỗ hay không, nhưng tôi cảm thấy khó chịu khi cậu ta mua thứ này.”
“Hay là Phùng đổng anh ra giá đi, đừng để cho người này mua được.”
Phùng đổng khụ một tiếng, trong đầu nhanh chóng tự hỏi có nên đồng ý hay không, bán cho giám đốc Vương một cái nhân tình, nhưng việc mua bán này có vẻ hơi lỗ…
Nhưng thời gian không chờ đợi ai cả, cho dù người bán đấu giá cố tình đập búa chậm lại vài giây thì cũng đã đến lúc đập búa lần thứ ba.
[Xong thật rồi, chắc là của anh ta rồi.]
[Mẹ nó tức ghê, sao đám nhà giàu này không có khí phách gì hết vậy!]
[Bị người ta mắng như thế tôi tức lắm! Nếu thật sự bị số 24 mua đi, tôi sẽ chạy lên Weibo của nhà họ Phùng mắng một trận!]
Giữa lúc lo lắng và tức giận, khi mọi người gần như tuyệt vọng.
Chỗ ngồi ở hàng đầu, có người giơ bảng số lên.
“Số 7, 10 triệu.”
Người giơ bảng chính là Hồ Trân Trân.
Chiếc váy màu xanh đậm hơi đung đưa trước ống kính, Hồ Trân Trân gật đầu với người bán đấu giá, đôi bông tai kim cương trên tai cô lắc lư với ánh sáng chói lóa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...