Một đêm thật dài, từ phía sau ôm lấy, nhiệt độ lạnh lẽo của người đàn ông kề sát vào làn da ấm nóng của Nam Diễm, hắn ôm cô rất chặt, chặt đến độ khó chịu.
Nhịp thở hắn đều đều, bình lặng, có chăng dáng vẻ khi hắn ngủ may ra trái ngược với bản chất của hắn.
Nam Diễm nhìn đến xuất thần, phải nói thế nào đây?
Dáng vẻ này quả thật khiến người khác khó lòng chối từ, giống như cái bẫy lớn chực chờ ai đó ngây dại rơi vào.
Nam Diễm chậm rãi đưa tay, ngón tay như có như không lướt qua sống mũi hắn, cô hơi ngừng lại một chút, người nọ vẫn nhắm nghiền mắt.
"Diệp Cảnh Ninh..."
Trong chốc lát, Nam Diễm bỗng giật mình, cô bị hành động của bản thân làm cho kinh sợ.
Nam Diễm nghĩ nghĩ có lẽ là cô bị điên, ở chung với tên điên nên bản thân cô cũng điên rồi, lắc lắc đầu trấn định, Nam Diễm vội nhắm mắt đi ngủ.
Ánh sáng từ đèn ngủ mờ mờ, lồng ngực Nam Diễm cuối cùng cũng đều đặn lên xuống, tóc rối rơi trên trán, gương mặt phẳng lặng chìm sâu vào giấc ngủ, nào biết người vốn dĩ đã ngủ từ lâu lại từ từ mở mắt, ánh nhìn thanh tỉnh của hắn rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô.
Đoán chừng đêm nay, lại bình yên đến lạ thường...
"Ưm..."
Mới sáng sớm, Nam Diễm đã bị cơn tức ngực dị thường làm thức giấc, có cái gì đó đang làm loạn trên ngực cô.
Từ bụng lên ngực lại từ ngực xuống bụng, cuối cùng dừng hẳn trên ngực, cảm giác thứ đó di chuyển tới đâu Nam Diễm liền ngứa ngáy, nhồn nhột đến đó.
Nam Diễm thử động đậy nhưng thứ đó vẫn chưa buông tha cho ngực mình, cô hơi khó thở mà mở mắt.
- Ngao~-
Nam Diễm vừa mở mắt liền nhìn thấy một vật đen xì lông lá nhìn mình.
"Vodka."
Từ lần trước ở nhà Diệp Cảnh Ninh, đã lâu rồi cô không gặp nó, hôm nay gặp lại hình như nó lại mập hơn thì phải.
- Ngao~-
Một mèo một người ngơ ngác nhìn nhau, Nam Diễm đưa tay sờ sờ Vodka, giống như thoải mái, nó tiến lại sát hơn, dụi dụi đầu lòng bàn tay cô, đôi mắt nhắm hờ thỏa mãn lại kêu thêm vài tiếng.
"Vodka, đi xuống."
Diệp Cảnh Ninh không biết lúc nào đã đi đến, Vodka vừa thấy chủ nhân liền thoát khỏi tay Nam Diễm, nịnh nọt chạy lại quấn quýt bên chân hắn.
Bỏ qua vật nhỏ dưới chân, Diệp Cảnh Ninh một mạch đi thẳng đến giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh.
"Có còn đau hay không?" Hắn dò hỏi.
Nam Diễm biết hắn đang muốn nói đến chuyện tối qua, nào có ngờ chỉ vì bịa ra một tên bạn trai nào đó liền bị hắn không nặng không nhẹ trừng phạt.
Lúc đó dù hắn đã dừng lại rồi nhưng phía dưới vẫn đau âm ỉ nhưng nói thì cũng nói rồi muốn rút lại cũng không thể.
Chẳng qua là cô tự lấy đá đập chân mình mà thôi.
"Đau, tôi đau, cho nên anh có thể để tôi đi chưa?"
Nam Diễm nâng mắt nhìn người đối diện, ở lại đây thêm một ngày, tâm cô lại càng không an ổn.
"Được." Diệp Cảnh Ninh chỉ vừa mới thốt lên, cả người Nam Diễm liền giống như cây khô được tưới thêm nước, rất nhanh cô liền nghe hắn nói tiếp: "Nhưng đó là khi ba mẹ bên kia trở về, còn bây giờ thì không."
Nam Diễm hít sâu một hơi, cô đúng là ngây thơ, tên này căn bản đâu có dễ nói chuyện đến vậy, ý định đã đưa ra có trời may ra mới lay chuyển được hắn, xem ra lần này cô khó lòng toại nguyện.
"Cái này là...?"
Nam Diễm nhìn đến cái hộp lớn đặt trên bàn lại nhìn đến Tuyên Khải quy cũ đứng đối diện.
"Đây lễ phục ông chủ tự tay chọn lựa, tối nay, ông chủ muốn đưa tiểu thư ra ngoài, mong tiểu thư chuẩn bị một chút."
"Tuyên Khải, nhờ anh nói lại với anh ta là tôi không muốn đi."
"Nếu vậy, chuyện này... tiểu thư vẫn nên trực tiếp nói với ông chủ thì hơn."
Tuyên Khải trước sau như một, sau đó nhanh chóng rời.
Nói với Diệp Cảnh Ninh, không phải kết quả chỉ có một thôi sao?
Nam Diễm tự khắc đã cho mình một kết quả, phỏng đoán nếu tự mình đi gặp biết chừng hắn lại làm ra hành động cưỡng ép gì đó.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nên làm theo.
Váy trắng dài ôm sát người, nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên cơ thể Nam Diễm, thiết kế cúp ngực vừa đủ ẩn ẩn hiện hiện vòng một đầy đặn.
Diệp Cảnh Ninh híp mắt nhìn, từ phía sau vòng tay ôm lấy Nam Diễm, môi hắn thật lạnh, nhẹ nhàng mân mê trên cổ cô.
"Rất đẹp." Hắn nói.
Nói đến đây, bàn tay của hắn không biết từ khi nào đã vuốt dọc theo đường nét của cô di hạ xuống đến mông, ngón tay như có như không véo một cái.
"Trơ trẽn." Nam Diễm tức giận mắng hắn.
Diệp Cảnh Ninh bị cô mắng ngược lại trong mắt vui vẻ ngập ý, bàn tay to lớn bắt lấy eo xoay người cô ra sau đối diện với hắn.
"Anh lại làm sao?"
Nam Diễm chỉ có thể mở miệng hỏi một câu như thế, trước mắt cô đã tối sầm, cả cơ thể bị Diệp Cảnh Ninh bế thốc lên đặt trên bàn trang điểm, đầu bị ép ngửa ra bắt buộc tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Diệp Cảnh Ninh ôm cô rất chặt, môi hôn cũng kịch liệt, hắn tàn nhẫn bắt lấy đầu lưỡi Nam Diễm dây dưa cắn nuốt không chịu buông.
Càng làm càng không chịu nổi, tiếng hôn môi nhan nhác vang vọng khắp phòng lớn, không biết qua bao lâu cuối cùng hắn cũng chịu buông tha cho cô.
Nam Diễm thở hổn hển, rùng mình một cái liền mắng người.
Cô sắp chịu không nổi tên này rồi.
Diệp Cảnh Ninh chỉ cười cười không nói gì, ánh mắt hắn sau hút không đáy ngắm nhìn thiếu nữ.
Nam Diễm bị nhìn đến ớn lạnh, mắng thì cũng đã mắng nhưng sao thấy hắn lại vui vẻ thế chứ, khóe miệng ương ướt, Nam Diễm khó chịu định quẹt đi, ngay lúc đó bàn tay liền bị hắn bắt lấy giam ra sau.
"Em thử đi, xem anh có hành hạ em không?"
Nam Diễm tức đến trừng mắt nhìn hắn, một lời cũng không thốt ra nổi, cô biết hắn nói được làm được.
"Bạn nhỏ, em không biết bản thân mình có bao nhiêu mê người đối với anh đâu? Em cứ nhìn anh như thế...anh sợ là kìm không nổi, sẽ ngay ở đây, đè em ra mà cưỡng gian."
Diệp Cảnh Ninh cười nhẹ, bỡn cợt nói mấy lời như thế làm Nam Diễm chỉ biết nhắm mắt mà tránh đi.
Bàn trang điểm lộn xộn, đến cuối, trước khi đi, môi Nam Diễm chung quy vẫn phải chịu cơn dày vò tham lam của ai đó.
Mười ngón tay đan xen, Diệp Cảnh Ninh giữ chặt tay Nam Diễm nhanh chóng lên xe rời đi.
Bữa tiệc không lớn cũng không nhỏ nhưng không ai là không có danh tiếng, tiệc bày ra nếu không phô trương há không phải đã để mất cơ hội ngàn vàng.
Tây trang lịch thiệp, váy áo xinh đẹp nhưng đại bộ phận vẫn có sự phân tầng không nhỏ.
Bất quá chỉ có người trong giới mới có thể nhìn thấu sự hỗn loạn trong đó.
Nam Diễm cũng không hỏi nhiều nhưng chung quy vẫn biết được đây là yến hội gặp mặt người trong giới Luật sư nổi danh.
Thật ra cô cũng không hứng thú cho lắm, cao gót đi chân đến mệt mỏi, Nam Diễm như rối con bị Diệp Cảnh Ninh dẫn dắt.
Sự xuất hiện của nam chính đại nhân gây ra sự chú ý không hề nhỏ, từ lúc bước xuống xe đi đến cửa, không ít người đến chào hỏi hắn không ngớt.
Cho đến hiện tại, cô vẫn phải mỏi tay mỏi chân bám riết lấy hắn, nhìn một đống người luân phiên nhau đến cạn ly, gặp mặt.
Diệp Cảnh Ninh một thân âu phục tinh xảo, vừa vặn tôn lên cái vẻ đạo mạo mê người của hắn.
Một thân cao quý, lãnh diễm.
Nhưng kẻ xui xẻo trong chuyện này lại là Nam Diễm.
Thử nghĩ xem, luật sư Diệp nổi tiếng, tối nay lại mang bên mình một cô gái đi bên cạnh.
Lúc bước vào đã cái vài ánh mắt tò mò nhìn đến, càng về sau càng có nhiều hơn.
Nam Diễm muốn tránh cũng không thể, nhìn xem cái tên Diệp Cảnh Ninh này từ đầu chí cuối cứ luôn tay ôm lấy cô, thử hỏi đám người kia không muốn chú ý cũng khó.
"Ồ, đây không phải là đàn em khóa dưới điển trai của chúng ta sao? Cảnh Ninh lâu rồi không gặp cậu."
Diệp Cảnh Ninh hơi dừng lại, híp mắt nhìn người đang đi đến.
Người nọ cũng có mấy phần tư sắc, bên cạnh còn mang theo một phụ nữ xinh đẹp.
"Lục tiền bối."
Diệp Cảnh Ninh lịch sự chào hỏi.
Người nọ đến gần, hắn phớt lờ Diệp Cảnh Ninh bên cạnh, ánh mắt càn rỡ rơi trên người Nam Diễm.
Loại ánh mắt khiến người khác khó chịu.
Diệp Cảnh Ninh này vốn kín tiếng riêng tư, nay lại mang theo cô gái đến đây.
Nhìn nhìn cũng phỏng đoán tuổi không quá hai mươi, loại gương mặt nữ sinh đáng yêu thế này làm lòng hắn có chút ngứa.
"Cảnh Ninh, đây là...? Ây da, không phải luật sư Diệp của chúng ta lâu nay nổi tiếng không gần nữ sắc, hôm nay lại mang theo một cô gái xinh đẹp như thế bên mình, thật khiến người khác kinh hỷ."
Hắn ta nhìn Diệp Cảnh Ninh một lát, ánh mắt lại đảo về phía Nam Diễm, lúc này lòng hắn càng ngứa hơn.
"Cái này, không phiền anh quan tâm, nếu không còn chuyện gì, vậy mạn phép đi trước."
Diệp Cảnh Ninh mặt không đổi sắc nói, không muốn tiếp tục chung đụng với hắn liền kéo Nam Diễm rời đi.
"Thằng khốn chỉ biết lên mặt với người khác."
Lục Nghị nhìn theo bóng lưng của Diệp Cảnh Ninh lầm bầm.
"Mẹ kiếp, cô còn nhìn?"
Hắn vừa nhìn sang liền thấy bạn gái ánh mắt say mê nhìn đến cái bóng đã khuất của Diệp Cảnh Ninh, cơn tức lại bùng lớn hơn.
"Không có, em không dám, người kia sao có thể so với ngài Lục của em chứ?"
Người phụ nữ nhẹ giọng nói, tay không ngừng vuốt ve lên xuống trên lòng ngực hắn.
"Câm miệng, tao còn không rõ lũ đàn bà tụi mày?"
Giọng hắn gắng gỏng hơn, giống như kẻ dục hỏa không thông, hắn nổi điên lôi kéo người phụ nữ đến góc hành lang trống...
Thẳng đến bây giờ, Nam Diễm đoán chừng Diệp Cảnh Ninh vẫn chưa ngớt một giây nào được an ổn, hết người này đến người kia đến kính rượu, liếc mắt một chút liền ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, mồ hôi cũng lấm tấm trên trán.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Diệp Cảnh Ninh không nói gì chỉ cười cười nhìn cô, đột nhiên hắn cúi người hôn lên má cô một cái.
Nam Diễm xém chút không đứng vững, tên này quả nhiên không biết xấu hổ, cư nhiên tại nơi này lại quá phận, cũng may không ai nhìn thấy nếu không phiền chết cô rồi.
"Bạn nhỏ đang quan tâm anh sao?" Hắn hỏi.
"Là anh nghĩ nhiều, tôi không rãnh." Nam Diễm mặt không biểu tình đáp.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cả hai tìm một chỗ tách biệt ngồi xuống, Nam Diễm với tay nhận lấy ly nước cam gần đó, nhấp một ngụm liền ngã lưng ra sau.
Diệp Cảnh Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh, hắn cũng không quên bắt lấy người bên cạnh ôm lấy.
"Bọn họ thật phiền."
"Không phải lúc nảy còn vui vẻ nói chuyện? Bây giờ lại chê khem người khác, mấy người đó mà nghe được luật sư Diệp nói thế chắc sẽ buồn đấy."
Nam Diễm mỉa mai một câu.
Cô bội phục nam chính đại nhân.
Hắn đúng là biết diễn, giải ảnh đế năm nay chắc chắn thuộc về hắn.
Diệp Cảnh Ninh cười mị hoặc nhìn đến cô, miệng nhỏ cũng thật biết cắn người.
Đáng yêu.
Ở nơi không người Diệp Cảnh Ninh liền giống như không có xương, cả cơ thể dựa sát vào Nam Diễm, vùi đầu vào hõm vai cô, tham luyến mùi hương nơi đó.
"Em có mệt không?" Hắn hỏi.
"Vẫn ổn." Cô đáp.
Nam Diễm im lặng để hắn ôm, cô không muốn tốn sức đôi co với hắn.
Mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"A Ninh..."
Âm thanh ngọt đến phát ngấy vang lên giữa điệu nhạc nhẹ của buổi tiệc khiến Nam Diễm xém chút sặc nước bọt.
Nương theo đó, Nam Diễm nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đi đến, độ chừng đâu đó không quá ba mươi, váy đỏ hai dây xẻ tà, vòng một ngồn ngộn đập vào mắt Nam Diễm.
Yêu dã đến động lòng người, Nam Diễm nhìn đến cũng khó lòng rời mắt.
"Bạn gái anh?"
Nam Diễm vô tâm vô phế nói ra một câu khiến mi tâm Diệp Cảnh Ninh giật giật.
"Nếu em còn dám nói bậy, anh sẽ cắn nát cái miệng nhỏ này của em."
Vừa nói, ngón tay hắn miết nhẹ trên cánh môi Nam Diễm, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.
Bị cảnh cáo, Nam Diễm cũng không dám loạn ngôn, im lặng ngồi bên cạnh hắn.
"A Ninh."
"Trần tiểu thư."
Trần Thục Khuê vừa đến liền sà xuống ngồi kế bên, tuy vẫn giữ khoảng cách nhưng nhìn chung vẫn khá hẹp, vừa đủ ngửi thấy mùi hương nồng nàn của cô ta, vừa đủ để tầm mắt bao trọn vòng một ngồn ngộn kia.
"Đã lâu không gặp, A Ninh."
Sắc mặt Diệp Cảnh Ninh lạnh đi mấy phần, người dịch ra xa.
"Cô cứ gọi tôi luật sư Diệp là được."
"A Ninh...thôi, thôi được rồi, luật sư Diệp."
Đón nhận ánh mắt không mấy thiện chí của người đàn ông, Trần Thục Khuê bắt đầu thay đổi xưng hôn, bất quá cô ta cũng không cảm thấy gì khó khăn, chỉ cần kết quả như cô ta muốn là được.
"Chỗ này hơi đông người, luật sư Diệp có thể cùng tôi sang chỗ khác bàn bạc công việc một chút không? Tôi có một vài vấn đề cần bàn rõ với anh."
Nghe đến đây, Nam Diễm hơi trố mắt.
Đông người? Rốt cuộc chỗ này lấy đâu ra đông người, ngoài ba người bọn họ, còn có hai người phụ vụ ra vào dọn dẹp thì đến ma còn không thấy nữa là.
Là nói cô sao?
"Luật sư Diệp, vụ kiện lần trước...."
Trần Thục Khuê vẫn dùng cái giọng ngọt ngấy đó nói chuyện, trải qua đoạn lâu, câu chuyện vẫn không đi đến đâu, sắc mặt của Diệp Cảnh Ninh càng khó coi hơn.
"Vụ ly hôn kia, bên công ty chúng tôi cũng đã giải quyết ổn thỏa, Trần tiểu thư cũng nhận được khoảng tài sản mong muốn, tôi nghĩ chúng ta cũng không còn gì để bàn bạc."
"Còn chứ, còn nhiều chuyện để bàn chứ, hay là chúng tìm nơi nào đó được không?"
"Không cần..."
Câu còn chưa dứt, Diệp Cảnh Ninh giật mình khi nghiêng đầu sang đã không thấy người bên cạnh ở đâu, chỗ ngồi đã sớm trống trơn, lạnh lẽo.
Hắn bỏ qua Trần Thục Khuê luyên tha luyên thuyên bên cạnh, nhấc điện thoại muốn gọi cho Nam Diễm liền nhận ra cô không mang theo điện thoại.
Lúc này hắn hơi hoảng hốt, vội đứng dậy rời đi, cũng không quên gọi đi một cuộc điện thoại.
"Tuyên Khải..."
Trong lúc Diệp Cảnh Ninh lục tung khắp nơi tìm người thì, ai đó lại chật vật dến nhếch nhác.
Rượu kết hợp với nước trái cây lại cộng thêm thuốc kích dục quả thật khiến người khác chết đi sống lại, Nam Diễm khó khăn lắm mới lết được cơ thể đi đến nhà vệ sinh, vừa vào liền khóa trái cửa.
Với tình trạng bản thân bây giờ, sợ rằng cô không kìm nổi liền xảy ra chuyện.
Ánh mắt dần mơ hồ, Nam Diễm nuốt nuốt nước bọt, móng tay bấu chặt lên đùi đến bật máu, lúc đầu nó còn có thể giúp cô tỉnh táo đôi chút nhưng giờ này cả cơ thể cô gần như tê dại.
Nóng quá, muốn cái gì đó làm dịu đi.
Toàn thân mồ hôi nhễ nhại, khó chịu như sắp chết, giờ này có lẽ đến nước lạnh cũng không thể dập tắt ngọn lửa khát khao kia.
Cuối cùng tại sao cái tình tiết máu chó này lại vận vào cô chứ?
Mùi máu thoang thoảng, váy áo xộc xệch đến đáng thương nhếch nhác, trước khi mất ý thức, cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, ai đó chạy đến gọi tên cô.
- -------------
Chuyện là tui phải ôn thi lấy bằng Toeic lần 2 cho nên đợt này tui ra chap chậm á mấy ní ơi, chờ tui thi xong là tui ra chap đều đều nha.
Cảm ơn mấy ní
Nếu không có gì phát sinh thì tui sẽ ráng chạy để tối nay hoặc mai chap 50 lên luôn nhoe=>>
THẢ SAO ĐI NÀO!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...