Diệp Cảnh Ninh thuần thục tháo bỏ quần áo vướng víu trên người Nam Diễm, giờ đây cả cơ thể cô gái hoàn toàn trắng trơn trước mắt hắn.
Thân thể Nam Diễm trần trụi, chỉ còn độc chiếc quần lót mỏng manh đang ôm lấy bảo vệ nơi mật đào.Tay Diệp Cảnh Ninh lướt chầm chậm qua từng ngóc ngách trên thân thể phù dung nõn nà, dọc theo thắt eo, hắn bắt đầu xoa nắn từng đợt, bàn tay hắn nóng hổi, đi đến đâu liền khiến Nam Diễm tê tái đến đó.
Diệp Cảnh Ninh cúi đầu mơn trớn vành tai Nam Diễm, một tay giữ chặt cô, tay còn lại liên tục vuốt ve, xoa nắn bầu ngực bạch ngọc, như thể chưa đủ, hắn nhấc một chân lên, đem đầu gối chen vào giữa đùi thiếu nữ, nhẹ nhàng đưa đẩy cọ xát nơi hoa huy*t nhạy cảm.
Cả trên lẫn dưới đều bị chơi đùa đến phát ngốc, ánh mắt Nam Diễm giờ đây bị bao phủ bởi lớp sương mờ của ý niệm sâu thẳm, cô cũng không rõ vì sao lại đi đến con đường này, cô không hiểu cũng không suy nghĩ được gì nữa...
Linh hồn giãy giụa không ngừng, dục niệm tựa như thuốc phiện dần dần ăn mòn cô.
Hình ảnh trước mắt khiến Diệp Cảnh Ninh ngày càng nặng nề, không còn là cô bé như ngày đầu gặp gỡ, giờ đây chỉ còn lại một thân thiếu nữ lõa lồ gợi tình, bộ ngực ngẩng cao cùng âm thanh kiều mị rên rỉ nén chặt ở kẽ răng, hắn một khắc này thật biết kiềm chế.
Bỏ qua cái cảm giác căng cứng đến phát đau ở đũng quần, ý niệm muốn Nam Diễm phải cầu xin hắn chớp nhoáng chạy qua tâm trí, chỉ cần cô không thể chịu đựng được nữa mà chủ động cầu xin hắn hoan ái, có lẽ Nam Diễm sẽ không còn cách nào thoát khỏi hắn được nữa.
Hắn khao khát chiếm lấy người dưới thân, biến cô thành của riêng mình...
Không có màn hôn nhau nóng bỏng, Diệp Cảnh Ninh mơn trớn nhè nhẹ trên cần cổ Nam Diễm, tiếng cắn mút chan chát văng vẳng, cuối cùng hắn ngậm lấy vành tai cô thì thào.
"Bạn nhỏ, em thấy thế nào? Cảm giác không tồi đúng chứ?"
"Chả ra làm sao, Diệp Cảnh Ninh...xin anh tỉnh táo lại một chút, buông em ra mau."
Nam Diễm hoảng hồn vì cái giọng khàn đặc của mình, không thể tin nổi dù có kìm nén đến cách mấy, cô vẫn dễ dàng bị người kia chơi đùa đến mức động tình.
Ngoài kêu trời ra cũng không còn cách nào khác...
Diệp Cảnh Ninh giống như cái gì cũng không nghe thấy, trầm xuống, đưa đầu lưỡi mút lấy nhũ hoa trước ngực Nam Diễm, hắn hé răng giay giay cắn nhẹ rồi ngậm vào trong.
Cả người đều nóng rực, Nam Diễm những tưởng bản thân là kẻ chết khát lạc đường giữa sa mạc hoang vu, cả người cô cong lên, ưỡn cao, đẩy sâu ngực vào trong miệng hắn.
"Ưmm..." Nam Diễm bị hắn kích thích.
"Bạn nhỏ, em không thành thật..."
Diệp Cảnh Ninh cười khẩy, ngón tay như ngựa quen đường lướt dọc xuống nơi u cốc bí ẩn, bên ngoài quần lót, ngón tay hắn vuốt ve rồi ấn nhẹ vào tiểu huyệt nơi mật dịch đã chảy ra thành một mảng làm ướt đẫm cả đáy quần lót.
Tâm trí Nam Diễm căng cứng như đàn sắp đứt dây, cố gắng vượt qua cám dỗ nhưng hành động tiếp theo của Diệp Cảnh Ninh khiến cô gần như mềm nhũn.
Hắn khẽ vén mép quần lót sang một bên, ngón tay ấm áp chà sát lên xuống không ngừng phía ngoài cánh hoa ướt át, lát sau hắn trực tiếp đem ngón tay thọc sâu vào bên trong, theo tiết tấu nhịp nhàng, ngón tay ra vào chậm rãi, mật dịch ngày càng tiết ra nhiều hơn, thấm đẫm lòng bàn tay hắn.
"A...ưm..."
Mọi giác quan dần trở nên nhạy cảm, Diệp Cảnh Ninh cố ý ma sát nơi căng phồng lên bụng nhỏ của cô, hắn như gã sằn sõi, đem thiếu nữ chơi đùa đến đỏ mắt.
Nam Diễm rơi vào trạng thái trì độn, ngu ngốc, trong mơ màng, cô hình như cảm thấy kẻ trước mặt bỗng nhiên trở nên mị hoặc yêu dã.
Muốn, muốn hắn.
Suy nghĩ điên rồ xuất hiện, Nam Diễm nhắm chặt mắt lắc đầu liên tục như muốn tỉnh táo, không ổn rồi như này là như thế nào?
Không phải cô, chắc chắn không phải là cô muốn, là ma xui quỷ khiến...
Cảm nhận được hoa huy*t không ngừng đóng mở mấp máy, Diệp Cảnh Ninh híp mắt thỏa mãn, bàn tay thấm đầy chất lỏng, nó trơn trượt nhớp nháp, thuận thế giúp tay hắn càng tiến sâu hơn vào tiểu huyệt, ngón tay luật động không theo bất kì quy luật nào, cứ thế đào mốc xung quanh, lát sau hắn lại nhét thêm một ngón tay vào.
Nam Diễm rơi vào ngõ cụt, thứ cảm giác này khó chịu hơn bản thân đã nghĩ, cô ngửa đầu rên rỉ, phía dưới trở nên tê dại...
Nam Diễm hé mắt nhìn người phía trên, lúc này mới chực nhận ra, từ nảy đến giờ kẻ thiệt thòi vẫn luôn là mình, từ trên xuống dưới, ngoài quần lót ra, cô đều trong trạng thái không được che đậy gì.
Còn hắn, nhìn thử mà xem, quần áo lành lặn, ngay cả cúc áo cũng không thèm mở.
Hít sâu một hơi, Nam Diễm bắt đầu một màn phun tào trong đầu, thiếu điều chửi mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Đê tiện!
Giống như nghe được tiếng lòng của mình, bất ngờ cô nhìn thấy Diệp Cảnh Ninh nôn nóng gỡ bỏ quần, đem côn th*t lôi ra ngoài phơi bày trước mặt mình.
Khác với cái đêm ở bệnh viện hoặc có lẽ là nhờ có đèn chiếu sáng, thứ nóng hổi đó hiện rõ mồn một trước mắt cô, hình như nó lớn hơn thì phải...
- -----------
THẢ SAO cầu nguyện cho nu9 đi mấy ní, thấy chỉ toang tới nơi rồi:)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...