Bạch Thiếu Thần biết mình không thể nói lại Tưởng Gia Tuệ, liền đứng dậy rời khỏi phòng, trước khi đi không quên khóa chặt cửa phòng lại…
Lo lắng người bên ngoài lúc vô tình bước vào, sẽ nhìn thấy cảnh Tưởng Gia Tuệ ăn mặc xộc xệch, sẽ nghĩ không tốt về cô…
Nhưng thật tâm Bạch Thiếu Thần lại lo lắng người khác sẽ nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của cô, lại càng lo sợ những ánh mắt háo sắc bên ngoài, sẽ làm vấy bẩn người Tưởng Gia Tuệ…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại mỉm cười vui vẻ nhìn theo sau anh, thản nhiên nghịch ngợm laptops của Bạch Thiếu Thần…
Qua một lúc sau anh cũng đã quay lại, trên tay là một chiếc túi của thương hiệu Valentino, cầm đưa đến cho Tưởng Gia Tuệ…
Tưởng Gia Tuệ nghe thấy tiếng mở cửa liền ngước mắt lên nhìn, thấy trên tay Bạch Thiếu Thần đang cầm chiếc túi trên tay, cô liền lập tức lên tiếng…
“Nhanh vậy sao…”
“Anh làm tôi nghĩ, Trung tâm thương mại được đặt ở Bạch thị không đấy…”
“Mau đi thay vào đi, rồi chúng ta cùng nhau đi ăn…”
Biết rõ Tưởng Gia Tuệ lại đang nói khích mình, nhưng Bạch Thiếu Thần lại không một chút tức giận, khuôn mặt băng lãnh đưa chiếc túi đồ đến cho cô, giọng nhẹ nhàng lên tiếng…
“Được thôi…”
Ngay lập tức Tưởng Gia Tuệ liền liếc xéo nhìn Bạch Thiếu Thần một cái, thấy vẻ mặt của anh không hề cười…
Nghĩ rằng anh không thích giỡn, nên cô đã nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy túi đồ, sau đó đi thẳng vào phòng nghỉ…
Trong khi Bạch Thiếu Thần cũng đã nhận ra, hình như Tưởng Gia Tuệ đang giận dỗi thì phải, nhưng anh lại không biết lý do khiến cô giận…
Chưa đầy năm phút sau, Tưởng Gia Tuệ đã từ phòng nghỉ bước ra ngoài, vẻ mặt đầy đầy sát khí, đi một mạch thẳng ra cửa lớn…
“Đi đâu vậy…”
Bạch Thiếu Thần uy nghiêm ngồi trên ghế chủ tịch, đợi Tưởng Gia Tuệ thay quần áo xong sẽ đưa cô đi ăn thật ngon, chắc chắn sẽ làm cô hết giận…
Nhưng chưa hết vui vẻ thì Tưởng Gia Tuệ lại mang vẻ mặt đáng sợ bước ra, khiến anh càng kinh ngạc hơn khi cô đi thẳng ra cửa lớn trong phòng chủ tịch…
“Thay đồ xong rồi, giờ thì tôi đi về đây…”
Tưởng Gia Tuệ nói bằng giọng điệu khó chịu, chẳng thèm quay lại nhìn Bạch Thiếu Thần lấy một lần…
“Không phải chúng ta đã nói là sẽ đi ăn tối với nhau sao…”
“Sau lại về nhà chứ…”
Một người chưa từng trải qua chuyện yêu đương như Bạch Thiếu Thần, làm sao biết cách dỗ dành con gái chứ…
Lại là một người ít nói, lạnh lùng khó gần, ít khi tiếp xúc với người bên ngoài, nếu không vì ông nội Bạch suốt ngày lấy sức khỏe của mình ra…
Uy hiếp Bạch Thiếu Thần bằng mọi cách, cũng phải tìm cho được cháu đức tôn cho ông bế, thì có khi anh đã chọn cách sống một mình đến già…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần cũng đã nhận ra mình không có phản ứng với phụ nữ từ mấy năm về trước…
Một lần nọ, Bạch Thiếu Thần cũng từng bị người ta bỏ thuốc, vì còn quá trẻ nên Bạch Thiếu Thần đã không biết phải làm thế nào…
Trong khi người phụ nữ đó cứ như đỉa bám chặt vào người Bạch Thiếu Thần, không ngừng chà xát da thịt vào người anh…
Khiến Bạch Thiếu Thần vô cùng khó chịu, muốn đẩy cô ả ra nhưng không được…
Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần liền nghĩ hay là cứ cùng người phụ nữ xa lạ kia qua đêm là xong, sau đó cho cô ta một chút danh phận là được…
Nhưng không ngờ tiểu Thần Thần lại không có một chút phản ứng, nó cứ ngủ yên như vậy, mặc kệ trong người Bạch Thiếu Thần đang nóng như lửa đốt…
Hết cách Bạch Thiếu Thần chỉ đành đánh ngất cô gái kia, sau đó ném cô ta lên giường, còn mình thì chạy vào phòng tắm…
Nghĩ rằng sức lạnh của nước sẽ có thể giúp mình vơi bớt đi cơn nóng trong người…
Đúng là qua một lúc sau, cơn nóng trong người cũng đã qua đi, Bạch Thiếu Thần liền mở cửa bước ra ngoài…
Bộ quần áo trên người cũng đã ướt hết, anh liền lấy điện thoại gọi ngay cho trợ lý Cao, gửi định vị cho cậu ấy đến giúp mình…
Ngay ngày hôm sau, gia đình nhà của cô gái kia cũng đã tuyên bố phá sản…
Quay trở lại thực tế… "*Hết hứng rồi, giờ tôi thấy hơi mệt, muốn về nhà ngủ*.." "*Nếu vậy thì em về nghỉ ngơi đi*.."
Tưởng Gia Tuệ đợi mãi chẳng thấy Bạch Thiếu Thần dỗ dành mình, khiến cô càng tức giận nhiều hơn, nói xong thì đùng đùng tức giận rời khỏi…
Mà Trợ lý Cao lúc này cũng đã biết rõ thân phận của cô gái xinh đẹp này, vừa thấy Tưởng Gia Tuệ bước ra…
Nhanh chóng chạy đến, nhiệt tình dẫn đường cho cô đi vào thang máy, dành riêng cho người nhà họ Bạch… "*Tiểu thư mời cô*.." Tưởng Gia Tuệ liền nhếch môi cười hài lòng, nhưng vẫn giả vờ không hiểu chuyện gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn trợ lý Cao nói.. "*Sao cậu lại dẫn tôi vào thang máy này chứ, tôi đâu phải là người nhà họ Bạch đâu*.." "*Trước sau gì cũng là người một nhà, tiểu thư cô không cần phải ngại*.." "*Nhưng nếu mọi người nhìn thấy sẽ xì xào bán tán lung tung đấy*.." "*Tiểu thư cô cứ yên tâm, đi bằng thang máy này đi ạ, đây đều là sự căn dặn của chủ tịch đấy ạ*.."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...