Ngược lại với sự lo lắng của Bạch Thiếu Thần, Tưởng Gia Tuệ lại cười vui vẻ lên tiếng…
“Thiếu Thần à, thay vì để anh lấy người đàn bà xấu xí đó, em sẽ chấp nhận làm con giáp thứ ba…”
“Không thể hiểu nổi được anh luôn đó Thiếu Thần, một người chẳng có nhan sắc, lại không biết cách ăn mặc như cô ta…”
“Làm thế nào mà có thể lọt vào mắt xanh của anh vậy, đừng nói với em là lúc đó anh bị đau mắt đấy nha…”. ngôn tình ngược
Tưởng Gia Tuệ liền đứng dậy rời khỏi vòng tay của anh, đứng đối diện với Diệp Tuyết, không ngần ngại lên tiếng…
Nhưng ngay khi lời vừa nói ra, lại khiến cho người nào đó tức đến xì khói…
“Con khốn mày dám chê tao, đáng chết…”
Diệp Tuyết liền lao nhanh đến định vươn tay ra tát cô một cái cho hả giận, nhưng ngay lập tức đã bị Tưởng Gia Tuệ bắt lấy…
“Đã thất thế lại còn hung hăng muốn đánh người…”
Không một chút thương tiếc, cô liền thẳng tay hất mạnh khiến cho Diệp Tuyết ngã nhào xuống sàn…
Trong khi Bạch Thiếu Thần nhìn thấy Diệp Tuyết định ra tay đánh Tưởng Gia Tuệ, liền nhanh chóng bước đến…
Mà Tưởng Gia Tuệ ngay khi thấy Bạch Thiếu Thần bước đến, cô liền tỏ ra sợ hãi, nhào vào lòng anh, giả vờ khóc thút thít…
“Thiếu Thần ơi, anh phải làm chủ cho em, vị hôn thê thất sủng của anh, cô ta muốn đánh em, huhu…”
“Ngoan có anh ở đây rồi, sẽ không ai có thể động đến em được đâu…”
Bạch Thiếu Thần lại không thể ngờ được Tưởng Gia Tuệ lại diễn giỏi như vậy, thế là anh liền phối hợp theo cô …
“Á con khốn kia, sao mày dám đẩy ngã tao…”
“Thiếu Thần anh thấy không, cô ta vừa đẩy ngã em đấy, em không làm gì cô ta hết, anh phải làm chủ cho em…”
Sau cú té ngã đến đau đớn vừa rồi, Diệp Tuyết nhanh chóng ngồi dậy, nhìn Bạch Thiếu Thần nói, hi vọng anh sẽ đứng về phía cô ta…
Nhưng ngay lập tức Diệp Tuyết liền nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, Bạch Thiếu Thần không những không đứng về phía cô ta, mà ngược lại xem như không thấy gì…
“Tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài việc cô ấy đang tự bảo vệ mình…”
“Nhưng tôi lại thấy rất rõ vẻ mặt hung hăng muốn đánh người của cô…”
Giọng điệu lạnh lùng cùng ánh mắt vô cảm nhìn về phía Diệp Tuyết…
Mà Diệp Tuyết lúc này cũng đã nhận ra được điều khác lạ ở Bạch Thiếu Thần…
**Không phải anh ta không có hứng thú với phụ nữ hay sao, tại sao cô gái này anh lại rất dịu dàng…**
Đến lúc này Diệp Tuyết mới nhìn thấy chiếc áo sơ mi xộc xệch của Tưởng Gia Tuệ, lại nhớ đến lúc nãy cô vừa bước ra từ phòng nghỉ…
Cái nơi mà Diệp Tuyết chưa từng một lần được bước vào, ngay cả việc muốn đến tập đoàn Bạch thị tìm anh, cũng phải được sự cho phép của anh, thì mới có thể bước vào…
Khi nãy vì quá kinh ngạc với sự xuất hiện của Tưởng Gia Tuệ mà Diệp Tuyết đã không để ý đến…
Lại nhìn thấy những vết đỏ mờ ám trên người Tưởng Gia Tuệ, Diệp Tuyết có lẽ cũng đã hiểu rõ mọi chuyện…
Sau đó Diệp Tuyết liền bật cười lớn, nhìn thẳng vào hai người đây khinh bỉ lên tiếng… "*Hoá ra nhà họ Bạch các người cũng chỉ có vậy thôi, đều là một bọn người có mới nới cũ*.." "*Chắc là cô ta khiến anh có hứng thú hơn, nên anh mới bỏ tôi chứ gì*.." "*Hứ, đúng là tôi đã nhìn lầm Bạch gia các người mà, bên ngoài được bao bọc bởi vẻ ngoài giàu sang, cao quý, nhưng bên trong lại thối nát*.." Diệp Tuyết vô cùng tức giận khi biết mình bị phản bội, liên tục có những lời lẽ xúc phạm Bạch gia anh...
Trong khi Bạch Thiếu Thần lúc này trong lòng cũng đã rất khó chịu, nếu như bình thường thì cô ta đã bị bóp chết rồi…
Chứ đừng nghĩ đến việc ở đây cãi tay đôi với Bạch Thiếu Thần, tất cả cũng chỉ vì người con gái đang nấp trong lòng anh Tưởng Gia Tuệ…
Vì lo lắng nếu cô nhìn thấy cảnh anh giết người, sẽ vô cùng hoảng sợ, sau đó sẽ tìm cách tránh xa anh…Cho nên Bạch Thiếu Thần đã cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn cô ta chậm rãi lên tiếng... "*Nhìn lầm sao, cô đã quá đề cao mình rồi đấy Diệp Tuyết à*.." "*Cô nghĩ Bạch gia chúng tôi sẽ cưới cô về làm thiếu phu nhân Bạch gia sao*.." "*Diệp Tuyết cô hãy bớt mơ mộng lại đi, người như cô chỉ xứng đáng làm tấm bình phong che miệng thiên hạ mà thôi*.." "*Một tấm bình phong nhơ nhuốc, rẻ tiền*..." Diệp Tuyết sau khi nghe những lời này của Bạch Thiếu Thần thì như nghẹn họng lại, hận đến mức muốn đâm chết Bạch Thiếu Thần ngay... "*Anh đừng có quá đáng*..." Nhưng với sức lực trói gà không chặt của cô ta thì có thể làm gì được anh chứ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Thiếu Thần mà hằn giọng... "*À mà quên còn một chuyện nữa, tôi quên không nhắc nhở cô*.." "*Sau này nếu muốn ăn vụng, thì làm ơn nhớ chùi mép cho sạch*..." "*Đừng để những hình ảnh phóng túng của mình tràn ngập khắp cả nước như vậy, cô không cảm thấy xấu hổ sao*.."
Nói đến đây Bạch Thiếu Thần liền thay đổi thái độ, ánh mắt cũng trở nên băng lãnh hơn,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...