Mà ông ngoại nghe xong thì vô cùng tức giận, mắng ông Tưởng một câu..
"Đúng là cái thằng vong ơn phụ nghĩa, ngày xưa nếu không có mẹ con, nó có được như ngày hôm nay không chứ.."
"Con gái ta vừa mất, nó đã đi lấy vợ khác, còn nhẫn tâm cắt hết tất cả liên lạc với ta.."
"Ngay cả việc ta muốn đến thăm cháu cũng phải được nó cho phép.."
"Không ngờ sau lưng ta nó lại dung túng cho con đàn bà kia ức hiếp cháu, nó đúng là thằng khốn nạn mà.."
Ông ngoại giận đến muốn phát bệnh, Tưởng Gia Tuệ phải lên tiếng an ủi thì ông mới bình tĩnh lại được...
"Ngoại ơi, người đừng giận nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ngoại đấy.."
"Không phải bây giờ con đã không sao rồi sao, con cũng lớn rồi, sẽ không để ai có quyền ức hiếp con nữa.."
"Ông yên tâm con sẽ thay mẹ báo thù đám người kia, không để bọn chúng được vui vẻ lâu đâu.."
"....."
Hai ông cháu tâm sự thêm một lúc nữa, Tưởng Gia Tuệ xin phép lên phòng mẹ mình..
Vừa bước vào phòng cô có chút ngạc nhiên, khi mọi thứ vẫn còn như mới, mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ...
Có lẽ căn phòng này suốt nhiều năm qua luôn được dọn dẹp cẩn thận...
Tưởng Gia Tuệ bước đến chỗ đặt di ảnh của mẹ, đốt một nén nhang cấm lên hương, mỉm cười nói..
"Hai người có thể yên nghỉ rồi, mọi chuyện ở đây cứ giao lại cho con.."
Sau đó Tưởng Gia Tuệ đi một vòng tìm kiếm chiếc chìa khóa bảo hiểm, lục lọi mọi thứ cả một lúc vẫn không tìm thấy gì...
Chợt nhớ đến những lời trước khi rời đi của người phụ nữ trong giấc mơ, chiếc chìa khóa chắc chắn phía ở trong phòng này...
Tưởng Gia Tuệ bất ngờ ánh mắt chạm vào bức ảnh trên bàn, người phụ nữ mang thai đang mỉm cười hạnh phúc....
Cô liền như bị thoi thúc, nhanh chóng cầm lấy bức ảnh lên xem, ngay lập tức mấy ngón tay như đã chạm vào thứ gì đó, phía sau bức ảnh...
Tưởng Gia Tuệ liền xoay bức ảnh lại, bên trong lộ ra một góc nhỏ của mảnh giấy..
Không chần chừ thêm nữa Tưởng Gia Tuệ trực tiếp tháo gỡ lớp khung tranh ra, bên trong đúng là chiếc chìa khóa mà cô đang tìm kiếm..
Bất ngờ hơn khi nhìn thấy một bức thư, bên trên còn có ghi dòng chữ nhỏ ""..gửi con gái thân yêu của mẹ..""
Tưởng Gia Tuệ nhanh chóng mở thư ra xem, có lẽ làm vậy sẽ không hợp quy tắc lắm, nhưng bây giờ cô cũng được xem là con gái của bà, cũng có quyền được biết mẹ mình đã viết những gì...
"Mẹ xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh con lúc con cần, không thể nhìn con khôn lớn, không thể làm một người bạn thân thiết để con tâm sự lúc khó khăn.."
"Mẹ tệ lắm đúng không, nhưng con có biết không, để có được con như hôm nay, trở thành một cô gái xinh đẹp, mẹ đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.."
"Mẹ đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể có được con, khi hay tin có con bố và mẹ đã rất vui, cùng nhau chuẩn bị rất nhiều thứ cho con.."
"Nhưng ngày vui chưa kịp lâu, biến cố đã ập đến, trong một lần đi khám thai, bác sĩ bảo mẹ bị khối u ác tính.."
"Phải nhanh chóng phá bỏ cái thai để phẫu thuật cắt bỏ, nếu để quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của mẹ.."
"Nhưng mẹ bị hiếm muộn, đã rất khó mới có được con, nếu lần này phá bỏ con, liệu sau này còn có thể có nữa không.."
"Quyết định cuối cùng mẹ vẫn chọn giữ con lại, dù có phải hi sinh tính mạng mẹ vẫn muốn con được sống.."
"Mẹ đã nhờ bác sĩ giúp mình giấu kín chuyện này, vì nếu để bố biết chắc chắn sẽ ép mẹ phá bỏ con.."
"Mẹ cũng nhanh chóng thuyết phục bố lập bản di chúc cho con, mẹ sợ, mẹ rất lo sợ sau này bố sẽ lấy thêm người khác, lúc đó con sẽ khổ, điều này mẹ thật sự không muốn nhìn thấy.."
"Bố và mẹ đã quyết định sẽ chuyển ba mươi phần trăm cổ phần của Tưởng thị khi con đủ mười tám tuổi.."
"........"
Tưởng Gia Tuệ mặc dù không phải là con gái ruột của mẹ, nhưng ngay khi đọc hết những dòng tâm sự này, cô đã không khỏi khóc nấc...
Trong lòng không ngừng ghen tị với tình yêu thương to lớn của người mẹ dành cho nguyên chủ, trước khi qua đời bà ấy vẫn lo lắng cho cô sau này...
Cuối thư còn có một số điện thoại lạ, Tưởng Gia Tuệ tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi xách ra bấm gọi...
Đầu dây bên kia sau một hồi đổ chuông cũng đã bắt máy, giọng nói của một người phụ nữ có vẻ đang rất xúc động lên tiếng...
"Gia Tuệ là con đúng không.."
"Đúng con là Gia Tuệ, nhưng dì là.."
Tưởng Gia Tuệ không khỏi bất ngờ khi người đàn bà trong điện thoại biết mình, ngạc nhiên lên tiếng hỏi lại...
"Dì là Bạch Lan, một người bạn rất thân của mẹ con..."
"Giọng nói này của con rất giống chị ấy.."
"Ta đã đợi con từ rất lâu rồi, cuối cùng con cũng đã gọi cho ta, ta thật sự rất vui.."
Bạch Lan một người bạn thân thiết của mẹ Tưởng khi còn trẻ, trước khi biết mình sắp chết bà đã gởi gắm Tưởng Gia Tuệ cho bà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...