Xuyên Sách Thấu Cốt Hoan


“Kiều Sở Tâm? Là ngươi hạ dược bổn vương?”
Giọng nam trầm thấp tràn ngập chán ghét.
Lọt vào trong tầm mắt chính là tơ lụa màu tím thượng hạng.

Độ ấm nóng bỏng xuyên qua lớp vải dệt truyền đến đầu ngón tay.
Kiều Sở Tâm giật giật, phát giác bản thân giống như xúc tu của con bạch tuộc bám vào thân thể cứng rắn nam nhân, nàng nâng tay chống người dậy.

Ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt tuấn mỹ bức người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Sao có người được ông trời cực kỳ thiên vị như thế? Trong lòng Kiều Sở Tâm chấn động.


Gương mặt trước mắt này như là đoạt đi tất cả tinh hoa của đất trời, gần như là hoàn mỹ.

Dáng vẻ nam nhân mày kiếm mắt sáng, lông mày dài nghiêng nghiêng vào tóc mai, mặt mày phong lưu.

Làn da hắn rất trắng,  là màu trắng lạnh do từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nơi an nhàn sung sướng, vàng chất thành ngọc, hai tròng mắt hắn màu trà biểu hiện sự trương dương cao quý cùng bất phàm.

Vẻ ngoài của hắn như được phác hoạ tỉ mỉ từ tranh vẽ, đường cong cằm sắc bén, hiện lên vài phần lạnh lùng cứng rắn.

Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, lúc này đây môi đỏ ngậm một ý cười khủng bố, có vài sợi tóc đen hơi rối nổi lên dàn da trắng ngọc, dán ở trên mặt nam nhân, phụ trợ khuôn mặt hắn càng thêm yêu dã, toả ra một nét phong lưu trời sinh.
Trang phục cổ đại, giường Bát Bộ trong truyền thuyết…… Trong lòng Kiều Sở Tâm lộp bộp một cái, có loại dự cảm vô cùng không tốt.
“Ta, cái này…… Ta có thể giải thích được không?” Trong đầu Kiều Sở Tâm vẫn là một mảnh hỗn loạn, trong miệng như nuốt hoàng liên, khổ mà không nói nên lời.
Ánh mắt châm chọc của nam nhân dừng trên đôi tay trắng nõn còn bắt lấy vạt áo hắn, ý cười trào phúng mười phần.
“Kiều Sở Tâm, dù gì cũng là đích nữ An Ninh Hầu, ngươi không bằng tỷ tỷ ngươi cũng thôi, bổn vương không nghĩ tới ngươi còn dám vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, tâm cao ngất trời! Ai cho ngươi lá gan hạ dược thân vương Đại Nghiệp? Ngươi cơ khát như vậy sao, phí hết tâm tư bò lên giường bổn vương?”
Kiều Sở Tâm, đích nữ An Ninh Hầu, tỷ tỷ, thân vương Đại Nghiệp…… Hạ dược!? Xâu chuỗi lại mấy từ ngữ mấu chốt này, trước mắt Kiều Sở Tâm tối sầm, chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, lập tức nảy lên ý nghĩ rời xa nam nhân dưới thân.
Nàng biết hắn là ai, nàng còn biết nàng xuyên đến một quyển sách, nàng càng biết nàng xuyên qua đến thời điểm máu chó gì!

Đây là tình tiết nam chính Vũ Vương điện hạ trong quyển sách 《 Phượng Thiên 》, bị nữ phụ Kiều Sở Tâm hạ dược không thành.
“A, đau!” Kiều Sở Tâm cảm giác da đầu bị lôi kéo, cúi đầu xem xét, tóc nàng bị nút thắt trước ngực Vũ Vương cuốn lấy.

Kiều Sở Tâm gấp đến độ trên cánh mũi đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng chậm rãi muốn giải cứu tóc mình: “Xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức đứng lên ……”
Trong đầu Kiều Sở Tâm hỗn loạn.

Sao lại như vậy? Nàng chỉ là ngủ một giấc mà thôi, sao lại xuyên qua vào một quyển nữ chủ văn còn trở thành nữ phụ não tàn bên trong truyện!
Về phần Vũ Vương điện hạ vô cùng tôn quý chỉ cảm thấy, trên đời sao lại có một yêu nữ chẳng biết xấu hổ như vậy? Nói muốn đứng lên, nhưng lại châm lửa khắp nơi trên người hắn? Đây là giáo dưỡng của đích nữ An Ninh Hầu sao? Nhưng Vũ Vương không thể không cảm khái tác dụng thần kỳ của xuân dược này, vốn dĩ hắn nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy Kiều Sở Tâm vừa mắt, nhưng lúc này nhìn nàng kinh hoảng thất thố, mặt xám như tro tàn, nhu nhược bám vào trên ngực hắn, thế nhưng Vũ Vương cảm thấy gương mặt mỹ nhân không có gì đặc sắc kia lại sinh động hẳn lên.
Dược hiệu bắt đầu phát huy, Vũ Vương cười lạnh một tiếng.

Từ trước đến nay hắn không phải một người uỷ khuất chính mình, dưới bề ngoài của phong thái trăng sáng, càng có một lòng có thù tất báo.


Kiều Sở Tâm không phải muốn bò lên giường hắn sao? Vậy hắn liền thành toàn nàng.

Thất trinh trước khi thành hôn, đem kiệu nhỏ mang nàng nâng vào trong phủ, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của nàng.
“Kiều Sở Tâm, ngươi được lắm.” Vũ Vương thốt ra một câu khiến Kiều Sở Tâm không thể hiểu được, bỗng nhiên có đạo hàn quang hiện lên trước mắt, ‘ xoẹt ’ một tiếng, Kiều Sở Tâm cảm giác lực lôi kéo trên da đầu tiêu tán, ngẩng đầu nhìn lên, trong tay Vũ Vương nắm một thanh chủy thủ sắc bén, trên nút thắt áo hắn dư lại một đoạn tóc đen.

Tựa hồ là chịu ảnh hưởng của xuân dược, động tác hắn không quá lưu loát, cùng tóc đen của nữ tử còn có vài sợi tóc của chính hắn cắt nhầm, hai lọn tóc đen giao triền bên nhau.
Tóc đen giao triền, kết tóc thành khế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận