Thiệu Kỳ Dương trong nháy mắt lo lắng, liệu anh có nên thực hiện kế hoạch sớm hơn dự định không? Phải, phải làm trước, Thiệu Kỳ Dương quyết định và bước nhanh ra ngoài.
Thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót, quyết định là hôm nay đi, nhân lúc sắt còn nóng phải rèn ngay.
Quý Bất Vọng làm bánh ngọt, anh cũng phải bày tỏ tấm lòng của mình, không thì làm một bữa cơm đi, Thiệu Kỳ Dương mua một ít đồ ăn, sau khi vội vã chạy về nhà, thừa dịp Mục Kinh Trập chưa trở lại, anh đã làm cơm trước.
Thật hiếm khi Thiệu Kỳ Dương quyết đoán như vậy, nhưng anh ấy không biết rằng khi anh ấy đang nấu ăn, Quý Bất Vọng đã gặp Mục Kinh Trập trước.
Bọn trẻ và Thiệu Kỳ Dương đang bận rộn mua quà cho sinh nhật sắp tới của Mục Kinh Trập, mà Mục Kinh Trập thực ra cũng bận rộn với sinh nhật sắp tới của chính mình.
Trước đó cô không biết chính xác ngày sinh nhật của mình, vừa mới sinh ra không lâu đã bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện, cũng không có bất kỳ vật kỷ niệm nào, ngay cả tờ giấy ghi ngày sinh nhật cũng không có, cha mẹ ruột cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào để cô tìm kiếm, để giảm thiểu khả năng khi lớn lên cô sẽ tìm đến cửa.
Theo lời viện trưởng, khi đó cô có lẽ vẫn chưa đầy tháng, nhưng ngày sinh cụ thể thế nào vẫn không thể đoán được, cuối cùng lấy ngày cô vào cô nhi viện ấn định làm sinh nhật của cô.
Nhưng ngày đó chỉ được dùng làm ngày ghi trên CMND chứ không thực sự tổ chức sinh nhật.
Sau khi trở thành Mục Kinh Trập, cuối cùng cô cũng có một sinh nhật thực sự, nói rằng cô không mong đợi nó sẽ là nói dối, nhưng Mục Kinh Trập trong lòng vẫn rất băn khoăn Lý Chiêu Đệ.
Nghe nói sinh nhật của con cái cũng là ngày mẹ của chúng trải qua một trận đau đớn, Lý Chiêu Đệ đau đớn một ngày một đêm mới sinh ra nguyên chủ.
Mục Kinh Trập là sinh non, còn chưa đến ngày dự sinh, Lý Chiêu Đệ đã ăn cắp một ít quả óc chó để bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho cô trong bụng, cuối cùng lại bị bà Mục phát hiện đuổi đánh, sau đó bị ngã nên mới sinh non.
Khi đó, những người sinh con đều không đến bệnh viện mà đều sinh con ở nhà, sống hay chết, sinh nở thuận lợi hay không, tất cả đều phụ thuộc vào số phận.
Lúc đó, Lý Chiêu Đệ sinh non, lại là con đầu lòng, ca sinh rất khó khăn, bà đỡ mời đến còn hỏi bà ấy muốn giữ lớn hay giữ nhỏ, Lý Chiêu Đệ trong cơn mê man một mực kêu phải giữ nhỏ.
Cũng may ông trời có mắt, Mục Kinh Trập thuận lợi sinh ra và Lý Chiêu Đệ cũng được cứu sống.
Mục Kinh Trập nghe xong liền cảm thấy đau lòng cho Lý Chiêu Đệ, cảm thấy rằng Lý Chiêu Đệ nên được chúc phúc và cảm ơn hơn là tổ chức sinh nhật cho cô.
Mục Kinh Trập đã nghĩ đến việc mua quà cho Lý Chiêu Đệ và làm cho bà ấy những món ăn ngon nhất, nhưng trước đó, cô cũng muốn báo đáp bà ấy.
Cho nên sáng sớm trước ngày sinh nhật, Mục Kinh Trập đã đến giúp Lý Chiêu Đệ và cửa hàng của bọn họ, qua một buổi sáng bận rộn, cô đưa Lý Chiêu Đệ đi mua sắm.
Lý Chiêu Đệ thật ra cũng rất yêu cái đẹp, nhưng vì đã có tuổi nên luôn cảm thấy xấu hổ, bà luôn nhìn mái tóc xoăn của mọi người một cách chăm chú.
Lúc này nhuộm tóc còn chưa thịnh hành, nhưng uốn tóc lại rất thịnh hành, có thể nói là thịnh hành khắp cả nước, trong huyện thành có rất nhiều người đã uốn tóc, chỉ cần uốn tóc chính là mốt, mặc dù có một số phong cách Mục Kinh Trập không thể thưởng thức nổi, nhưng có một số lại thực sự rất đẹp, rất cổ điển.
Cô đưa Lý Chiêu Đệ đi uốn tóc, sợ Lý Chiêu Đệ cảm thấy lãng phí tiền bạc, Mục Kinh Trập trực tiếp trả tiền trước: "Con đã trả tiền trước rồi, không lấy lại được, mẹ cứ uốn tóc đi."
Lý Chiêu Đệ ngoài mặt còn ngượng ngùng, nhưng cả người đã thành thật ngồi xuống ghế, trong suốt quá trình uốn tóc, bà ấy luôn miệng khoe với thợ cắt tóc rằng Mục Kinh Trập hiếu thuận như thế nào, nhìn ánh mắt bất lực của thợ cắt tóc, Mục Kinh Trập che mặt xin lỗi.
Khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, Lý Chiêu Đệ đã trở thành một phụ nữ thời trang với mái tóc xoăn và cũng là người đầu tiên trong thôn.
Lý Chiêu Đệ ngẩng đầu tự hỏi mình vui vẻ biết bao nhiêu, đi ngang qua cửa sổ kính nhìn bộ dáng xinh đẹp của mình trong gương, lát nữa sẽ phối thêm một cái khăn lụa, trong lòng bà tràn đầy tự tin, nóng lòng muốn trở về.
Miệng nói sợ trở về trời đã tối, nhưng thật ra là bận trở về khoe khoang.
Mục Kinh Trập buồn cười, nói mình đi ăn một chút gì đó sẽ trở về sau, kết quả lại gặp phải Quý Bất Vọng.
Quý Bất Vọng nhìn thấy Lý Chiêu Đệ uốn tóc, lập tức khen Lý Chiêu Đệ, nói rằng bà ấy trông rất ưa nhìn, trẻ trung và rất thời trang, khen đến mức Lý Chiêu Đệ muốn nổ tung.
Vì không thể nhìn thấy mặt của Lý Chiêu Đệ, Quý Bất Vọng cứ chân thành khen ngợi, khiến Mục Kinh Trập chết lặng.
Lý Chiêu Đệ được khen ngợi đến mức không vội quay lại, thậm chí còn thảo luận về việc uốn tóc với Quý Bất Vọng, Quý Bất Vọng lại nói rằng anh trời sinh đã có, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ nói chuyện cùng nhau.
Sau đó không biết vì cái gì, hai người họ nói rằng tóc xoăn phù hợp nhất với kính râm, Quý Bất Vọng liền nói rằng anh sẽ mua tặng Lý Chiêu Đệ một cặp kính râm.
Tìm được một cửa hàng bán kính râm, Lý Chiêu Đệ thử đi thử lại, cuối cùng chọn được một cặp kính râm.
Chưa kể sau khi Lý Chiêu Đệ đeo kính râm, khí chất của bà ấy thực sự thay đổi - bà ấy trông giống như một nữ tặc sẽ đi áp giải đàn ông về làm chồng, còn Quý Bất Vọng thì giống như một người dân lương thiện bị bà ấy bắt về.
Đặc biệt là khi Lý Chiêu Đệ nhìn Quý Bất Vọng ngày càng hài lòng, bà ấy còn lôi kéo tay của anh, điều đó càng giống hơn.
Khi Lý Chiêu Đệ ngoắc tay kêu Mục Kinh Trập đi qua, Mục Kinh Trập vội vàng ném đi những suy nghĩ kỳ quặc của mình.
Lý Chiêu Đệ đeo kính râm rất vui vẻ, chỉ có một vấn đề duy nhất là bà ấy không quen, đeo kính râm một chút sẽ không nhìn được đường đi, luôn nói không nhìn thấy mặt trời lặn ở đâu, Mục Kinh Trập phải nắm tay bà.
"Mẹ, mẹ không nhìn thấy thì đừng đeo nữa."
"Không sao, nhìn được." Lý Chiêu Đệ không nỡ tháo ra.
Sau lần chậm trễ này, cũng không còn thời gian ăn cơm, vì vậy Quý Bất Vọng nói trên đường về nhà hãy mua gì đó ăn, có khá nhiều người mua, lúc xếp hàng cảm thấy cánh tay mình bị người ta chạm vào, Mục Kinh Trập còn tưởng là Lý Chiêu Đệ, không quay đầu lại, theo thói quen mà nắm lấy bàn tay kia.
Sau khi nắm vào mới thấy có gì đó không ổn, Lý Chiêu Đệ tuy là phụ nữ, quanh năm làm lụng, tay rất thô cứng, nhưng sao tay này lại mềm mại như vậy...!
Mục Kinh Trập quay đầu lại, thấy Quý Bất Vọng đang vô tội nhìn cô: "Mẹ tôi đâu?"
Mục Kinh Trập vội vàng buông tay ra, nhưng Quý Bất Vọng lại không chịu thả, tay còn lại của anh chỉ vào một hướng khác.
Cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng, Lý Chiêu Đệ đã vào nhà vệ sinh.
Mục Kinh Trập hiểu ra, nhìn tay của hai người, lại nhìn người bên cạnh, vội vàng thấp giọng nói: "Mau buông ra."
Trên đường phố hiện đại đứng hôn nhau cô cũng không cảm thấy gì, nhưng có lẽ đã quen với sự bảo thủ của thời đại này, cô cảm thấy như vậy sẽ rất đáng sợ.
Mục Kinh Trập hơi dùng sức, lần này nhanh chóng đã buông ra.
Trong mắt Quý Bất Vọng hiện lên một tia tiếc nuối, trên mặt khẽ mỉm cười, trầm giọng nói: "Kinh Trập, vừa rồi cô nắm tay tôi."
"Đó là do tôi nhầm, tôi nghĩ đó là mẹ tôi."
"Dù sao cô đã nắm tay tôi, là chủ động nắm, tôi đã lớn như vậy, từ trước tới nay vẫn chưa có người con gái nào nắm tay qua, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Đừng nói nhảm nữa." Vừa rồi cô còn tưởng rằng Quý Bất Vọng là người bị Lý Chiêu Đệ bắt về trại làm chồng, bây giờ nói ra lời này, giống như hai mẹ con cô đang ức hiếp anh vậy.
"Tôi không phải nói nhảm, hay là cô nắm rồi không nhận?" Quý Bất Vọng vô tội nhìn Mục Kinh Trập.
"Tôi thừa nhận, nhưng..." Làm sao một người có thể chịu trách nhiệm chỉ bằng cách nắm tay? Đây không phải là thời cổ đại, hơn nữa anh cũng là một người đàn ông đó nha!
"Nhận là tốt rồi." Đôi mắt của Quý Bất Vọng sáng lên, không nghe lọt tai chữ 'Nhưng' của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...