Đường Mặc Linh vểnh tai lắng nghe động tĩnh của bọn họ, lúc bọn họ đi ra ngoài, anh rất muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Anh suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, nếu như hôm nay anh và Mục Kinh Trập bị phát hiện, anh thì cũng không ngại, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến Mục Kinh Trập, thanh danh của cô sẽ trở nên tệ hại, đến lúc đó bà Mục nhất định sẽ gây chuyện, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết cô.
Đường Mặc Linh đặt Mục Kinh Trập trong trái tim anh, anh đương nhiên sẽ vì cô mà hành động, vì vậy anh quyết định giữ im lặng và đợi Mục Kinh Trập đến tìm mình.
Ở bên kia, Mục Kinh Trập cùng một đám người hùng hùng hổ hổ đi tới nhà Lý Hoa.
Lúc này hai mẹ con Lý Hoa còn đang ngủ, Lý Hoa vừa mới từ nhà vệ sinh hôi hám trở về, bất chấp dội nước lạnh mới rửa sạch được mùi hôi thối trên người.
Lý Hoa không ngờ mình đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng lại kết thúc dưới sự sức ép của Mục Kinh Trập, bị Mục Kinh Trập đánh thậm tệ, không lâu sau tỉnh dậy, liền thấy mình đang nằm trong nhà vệ sinh, trên người dính đầy thứ bẩn thỉu, rất tức giận.
Vì thế nhanh chóng chạy về rửa sạch bản thân.
Mẹ của Lý Hoa còn đang đợi anh ta, bà không đi tìm Lý Hoa bởi vì bà là người đã đóng cửa nhà máy mì.
Thấy Lý Hoa toàn tâm toàn ý nghĩ đến Mục Kinh Trập, còn nhờ bà giúp đỡ, mẹ của Lý Hoa liền mềm lòng đồng ý.
Khi bà đi khóa cửa, bởi vì lần đầu tiên làm chuyện này cho nên quá bối rối, lại không nghe kỹ, cũng không nghe kỹ giọng nói bên trong có phải của Lý Hoa hay không, bà khóa cửa xong liền xoay người bỏ chạy.
Truyện Hệ Thống
Sau khi chạy về nhà chỉ mong mọi chuyện sẽ thuận lợi, ước nguyện của con trai có thể thành sự thật, nhưng bà không ngờ con trai mình đã trở lại, mà còn mang theo một thân đầy hôi thối.
Trước khi mẹ của Lý Hoa có thời gian để hỏi thêm vài câu, thì đám người Mục Kinh Trập đã tìm đến cửa.
"Lý Hoa, cho dù tôi không đồng ý lời cầu hôn của anh, anh cũng không thể tức giận đến mức cố ý dùng hạt vừng để hại tôi.
Anh biết rõ tôi dị ứng với hạt vừng, lại cố ý cho nó vào trong thịt cừu!"
Mục Kinh Trập không nói về bất cứ điều gì khác, trực tiếp khẳng định sự việc này là do thẹn quá hóa giận tìm cách trả thù.
Lý Hoa không nghĩ tới việc sẽ không thành, anh ta còn bị kết tội: "Tôi không có, làm sao tôi có thể làm hại cô được.
"
Lý Hoa muốn giải thích về việc trả thù Mục Kinh Trập, anh ta chỉ muốn lấy Mục Kinh Trập mà thôi, nhưng giải thích là muốn nhân cơ hội làm cứu tinh cũng không phải chuyện tốt, càng giải thích thì người khác càng coi anh ta là kẻ không biết xấu hổ.
Anh ta bị bí thế, mẹ của Lý Hoa rất kinh ngạc, bà không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, bà muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra và người đàn ông bị nhốt cùng Mục Kinh Trập là ai.
Nhưng người trong thôn cũng cùng đi, cũng không nghe bọn họ nói chuyện có người đàn ông nào khác, Mục Kinh Trập dường như cũng không có việc gì.
Bởi vì quá bối rối, bà cũng không nghe kỹ, chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nam, bây giờ nhìn thấy cảnh này, bà bắt đầu hoài nghi mình đã nghe lầm, có lẽ không có người đàn ông nào trong đó, chỉ có Mục Kinh Trập mà thôi.
Nhưng không đúng, Mục Kinh Trập không thể nói chuyện một mình, bà thật sự đã nghe thấy một giọng nam!
Mẹ của Lý Hoa còn muốn nhớ kỹ lại, nhưng Thiệu Kỳ Dương đã đánh bật bà ra khỏi suy nghĩ trong giây tiếp theo.
Nhìn thấy bộ dáng chột dạ của Lý Hoa, Thiệu Kỳ Dương nhịn không được liền động thủ.
Trước kia Lý Hoa đột nhiên đến cửa ngỏ ý làm mai, Thiệu Kỳ Dương đã rất tức giận, anh bởi vì thân phận của mình mà chưa bao giờ dám nói năng bừa bãi, sợ hỏng việc, cũng sợ bản thân hiện tại không xứng với Mục Kinh Trập.
Cũng may là Lý Hoa trực tiếp đến cửa cầu hôn, nhưng hết lần này đến lần khác đều bịtừ chối, hiện tại còn vì bị từ chối mà trực tiếp hại người khác, Thiệu Kỳ Dương làm sao có thể nhịn được.
Lý Hoa lúc nãy vừa bị Mục Kinh Trập đánh còn chưa bớt đau đi chút nào, quay đầu lại lại bị đánh lần hai, đúng là xui xẻo, mọi người nghe thấy ồn ào đều xúm đên xem, nhưng sau khi nghe được việc anh ta làm thì đều trỉ trích anh ta làm việc xấu, bị đánh là đáng, để xem sau này còn dám hại người nữa không.
Lý Hoa chảy máu mũi, hai mắt bị đấm đến bầm tím, vô cùng thê thảm, mẹ của Lý Hoa ở bên cạnh vừa đau lòng vừa lực bất tòng tâm, không dám nói lời nào.
Hai người bọn họ còn phải sinh sống tại thôn Đại Đông, hiện tại đã chọc giận dư luận, nếu biết bọn họ có mưu đồ khác, không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào, huống chi sau này còn phải cưới vợ.
Lý Hoa khổ sở xin lỗi Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút, tò mò hỏi: "Nhưng làm sao anh biết tôi dị ứng với mè?"
Đã quá lâu kể từ khi cô bị dị ứng, chắc chỉ có đám người Lý Chiêu Đệ mới nhớ được, chuyện này theo lý thì không ai biết mới đúng, cho nên Lý Hoa lại càng không thể biết.
Lý Hoa cũng không giấu giếm cái gì: "Tôi hôm đó chỉ là nghe Mục Tuyết nói đến một chút.
"
Mục Kinh Trập liền hiểu ra, Mục gia đương nhiên biết chuyện dị ứng của cô, chỉ là không ngờ Mục Tuyết vẫn còn nhớ, chắc là do cô đã cướp kẹo của cô ấy, nhưng trước giờ Mục Tuyết vẫn chưa từng quan tâm cô, sao lại đột nhiên nhắc đến nó.
Mục Kinh Trập cảm thấy hơi kỳ lạ, những gì Lý Hoa nói dường như là vô thức nói ra.
Náo loạn đến nửa đêm mới trở về, Mục Kinh Trập khó tránh khỏi nhận được sự quan tâm từ bọn trẻ, thậm chí Thiệu Kỳ Dương còn hỏi cô có nên đến bệnh viện hay không.
"Không cần, lúc nãy chỉ là cảm thấy không thoải mái, hiện tại đã đỡ nhiều rồi, vấn đề cũng không lớn, về sau không ăn tới thì sẽ không sao.
"
Mục Kinh Trập xua tay: "Đã nửa đêm rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, cậu ngày mai không phải đi làm sao?"
Sau khi làm việc cả ngày, cộng thêm dị ứng và phiền phức kéo đến, Mục Kinh Trập đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, vừa nằm trên giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ cảm thấy mình đã quên gì đó, nhưng còn chưa kịp nhớ ra, cô đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Ngược lại là Thiệu Bắc sau khi đợi cô ngủ thiếp đi thì lặng lẽ bật đèn pin để xem Mục Kinh Trập có ổn không.
Cô bé ngủ với Mục Kinh Trập, liền chủ động nhận nhiệm vụ chú ý trạng thái của Mục Kinh Trập, nói rằng mình sẽ chú ý trạng thái của mẹ.
Dị ứng rất khó chịu, Thiệu Bắc hiểu rõ nên không dám sơ suất chút nào, sợ bản thân sẽ ngủ quên mất liền lén nhéo vào tay mấy cái, canh chừng hơn một tiếng đồng hồ, thấy Mục Kinh Trập ngủ say như không có chuyện gì, cô bé mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Thiệu Bắc ngủ muộn, mặt trời lên cao vẫn nằm ngủ khò khò, Mục Kinh Trập cũng dậy trễ.
Khi cô thức dậy, Thiệu Kỳ Dương đã đi làm rồi, chỉ để lại mảnh giấy dặn cô nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì thì nhớ đến bệnh viện.
Sau khi Mục Kinh Trập rửa mặt xong, cô luôn có cảm giác mình đã quên mất một chuyện, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn nước trong chậu, rốt cuộc cô nhớ ra điều mình đã quên - Đường Mặc Linh!
Đêm hôm qua cô đã bỏ lại Đường Mặc Linh trên cối xay!
Cô nói sẽ đi tìm anh, nhưng sau khi trút giận lại vô tình quên mất.
Mục Kinh Trập không quan tâm đến việc lau mặt, một hơi chạy đến nhà máy mì: "Đường Mặc Linh, Đường Mặc Linh, anh không sao chứ?"
"Sao trăng cái gì? Tôi còn ổn mới là lạ!" Giọng nói tức giận của Đường Mặc Linh lập tức vang lên, trong cơn tức giận mang theo một chút ủy khuất, còn kèm theo giọng mũi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tối hôm qua bận rộn quá, tôi đột nhiên quên mất.
"
Mục Kinh Trập tức tốc chạy tới, liền nhìn thấy Đường Mặc Linh đầu bù tóc rối, hai mắt Đường Mặc Linh đỏ hoe, nhìn cô chằm chằm.
"Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý mà.
" Mục Kinh Trập vội vàng giải cứu Đường Mặc Linh, cởi trói cho anh khỏi sợi dây thừng vẫn đang trói tay mình.
Đường Mặc Linh bị trói cả đêm, cổ tay có chút sưng đỏ, nằm liệt trên mặt đất một lúc không dậy nổi, trông anh cứ như bị tra tấn cả đêm, nếu không phải Mục Kinh Trập biết rất rõ rằng cô không làm gì anh cả, thì chắc ai nhìn vào cũng phải nghi ngờ là cả đêm qua liệu có phải anh đã bị ai đó giày vò đến mức này không.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...