Xuyên Sách Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực


Lưu Dương không nói hết câu, anh ta cho rằng song phương hẳn là đều hiểu, nhiều như vậy tiểu cô nương đi theo nhìn lén anh ta, làm sao có thể không nhận ra anh ta được?

" Đồng chí Dư Dao, rất vui được gặp em, chúng ta có thể làm bạn không? "

Anh ta nói một cách thoải mái, nếu là người khác khẳng định là không dễ cự tuyệt, nhất là đến giờ tan tầm, người đi ngang qua càng ngày càng nhiều.

Nhưng Dư Dao là ai cơ chứ? Cô không phải là cô gái nhỏ nhút nhát sẽ thẹn thùng khi nói chuyện với đàn ông trong thế giới này.

Cô cầm lấy đồ đạc của mình đang muốn đi, chợt nghe thấy một thanh âm chói tai từ phía sau truyền đến, " A Dương, cô nương này là con cái nhà ai thế? "

Một người phụ nữ mặc đồ của xưởng dệt từ phía bên kia đường nổi giận đùng đùng đi tới.

Bà ta khoảng ba mươi tuổi, cài kẹp tóc, đi giày da, nhìn vô cùng thời thượng.

Khuôn mặt bà ta có nét giống Lưu Dương vài phần.


Dù lời nói có vẻ nhiệt tình, nhưng ánh mắt nhìn Dư Dao lại rất không mấy thiện cảm.

Ở đâu ra nha đầu nông thôn quê mùa mà cũng dám mơ tưởng đến con trai bảo bối của bà ta?

Như không thấy vẻ mặt Ngô Hồng, Lưu Dương nhẹ nhàng chạm vào cánh tay mẹ mình và giới thiệu: " Đây là đồng chí Dư Dao ở thôn Thanh Dương mà con đã kể với mẹ.

"

Không nhắc thì thôi, nhắc đến là ánh mắt của bà ta càng thêm đề phòng, nhìn Dư Dao như rót đầy nọc độc.

Nhất thời, Dư Dao nhanh trí, không vội đi nữa, ngập ngừng nói: " Thím...!thím ạ.

"

Ngô Hồng trong nháy mắt lộ ra thần sắc khinh bỉ, quả nhiên là thứ không thể mang lên mặt bàn.


Bà ta căn bản không có phản ứng Dư Dao, mà là quay đầu cùng con trai bảo bối của bà ta nói chuyện, " Đi mau đi, đi làm một ngày cũng rất mệt mỏi rồi, trở về mẹ làm đồ ăn ngon cho con.

Đừng nhìn thấy cái gì a miêu a cẩu đều dừng lại chào hỏi.

"

" Thím, sao thím có thể nói như vậy, cháu...!" Dư Dao vừa ngước mắt lên, hốc mắt ửng đỏ, trong mắt chứa đầy nước mắt, thoạt nhìn giống như là bị ủy khuất.

Nhưng càng làm mẹ lại càng không thích loại tiểu cô nương nông thôn vừa nũng nịu vừa yểu điệu như cô.

Dư Dao vốn đã sinh ra đẹp mắt, lại có thể dỗ nam nhân vui vẻ như thế, nếu gả vào cửa vậy nhà bọn họ còn có thể có một ngày sống yên ổn sao?

Ngô Hồng bà ta tuyệt đối không đồng ý!

" Sao, còn muốn lừa gạt nhà chúng tôi hả? " Ngô Hồng nói chuyện nửa điểm không khách khí, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ chói lọi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui