Không bao lâu sau, Gia Luật Gia Ương nhìn người từ lều vải đi ra, hắn nhìn lướt qua, Tấn Dương thấp hơn hắn nhiều.Nàng mặc xiêm y màu đỏ giống như mặt trời trên thảo nguyên, tướng mạo khác hẳn người Ô Nhĩ, ánh mắt sáng.
So với người Ô Nhĩ có gương mặt sắc nét, nàng xinh đẹp hơn nhiều.Gia Luật Gia Ương không dẫn theo Đan Tăng đến, vì hắn biết nói tiếng Hán, nhưng quỷ thần xui khiến, hắn lại nói tiếng Ô Nhĩ: "Bổn vương ghé thăm nàng một lát."Ni Mã ngẩn người nhìn Gia Luật Gia Ương, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tai im miệng.*Hoàng thượng nhớ nhung trưởng công chúa như thế, dù sao cũng là tỷ đệ tình thâm, vẫn không nên có tâm tư đó..."Đương nhiên Dung Xu nghe không hiểu, nàng giật mình cúi đầu thi lễ.Cũng không phải là lễ nghi ở Đại Sở, cũng may Gia Luật Gia Ương không để ý những điều này.
Hắn nhìn sắc mặt Tấn Dương rất tốt, môi hồng răng trắng, không giống dáng vẻ bị bệnh.Không bị bệnh thì tốt, mấy người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, Dung Xu nghiêng người nói: "Vương thượng, có muốn vào ngồi một chút không?"Gia Luật Gia Ương giả vờ hiểu ý của Dung Xu, sải bước đi vào.Lúc trước nghe Ni Mã nói Tấn Dương đổi hết mọi thứ trong lều, hắn không để ý, bây giờ xem ra đã thay đổi không ít.Không hề có dáng vẻ như lúc trước.Gia Luật Gia Ương bị thức ăn trên bàn thu hút, hai đĩa thức ăn hắn chưa từng thấy qua, không biết là cái gì.Gia Luật Gia Ương đi phía trước, Dung Xu theo sau, người ta nói ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng mái hiên này cũng quá lớn rồi.Chỉ cần nàng còn ở Ô Nhĩ thì phải chịu sự quản thúc của Gia Luật Gia Ương, mặc dù hắn không giống lời đồn.Hắn cao hơn nàng nhiều, nhưng không đến tám thước, chỉ chừng một mét chín.
Vì quá cao nên nhìn hơi gầy, gương mặt vô cùng tuấn tú, mặt mày sắc sảo, mũi cao, môi mỏng, đuôi mắt hẹp dài hơi hướng xuống, nhìn có vẻ không dễ trêu.Hành vi cử chỉ không giống dã nhân, về phần có ăn hết một con dê hay không còn phải bàn lại.Bên nhóm Dung Xu còn chưa ăn xong bữa trưa, không biết Gia Luật Gia Ương có ăn không.Kim Đình, Ngọc Giai đi nấu nước pha trà, Gia Luật Gia Ương nhìn chằm chằm hai đĩa thức ăn mà ngẩn người.
Dung Xu nói: "Ngài có muốn ngồi xuống ăn không?"Nàng thấy Gia Luật Gia Ương nhìn qua, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Gia Luật Gia Ương nghe không hiểu tiếng Hán.Dung Xu cười cười, múc chén cơm lại cầm đũa đưa về phía Gia Luật Gia Ương.
Chỉ có khoảng nửa chén cơm, đồ ăn vẫn dư ăn.Gia Luật Gia Ương nhìn Dung Xu, đưa tay nhận lấy chén đũa.
Tấn Dương bảo hắn ăn cơm, nhưng nàng không biết những thứ này vốn không đủ cho hắn ăn, nhiều nhất chỉ để lót dạ mà thôi.Nhưng trên bàn chỉ có hai món ăn, lòng tò mò khiến hắn không thể không ăn.
Gia Luật Gia Ương ăn cơm trước, ăn từng hạt cảm giác không quen.
Hắn đã ăn quen bánh lúa mì thanh khoa, không hiểu nổi cơm có gì ngon.Dưới ánh nhìn chăm chú của Dung Xu, hắn gắp một sợi khoai tây.
Hắn không biết đây là gì, mới ăn thì chua cay, không có cảm giác là khoai tây.
Trái lại khi ăn bột hấp thịt bò có thể cảm nhận được.Ngon quá, Tấn Dương làm món gì cũng ngon.Ni Mã nói buổi trưa chỉ đưa ba củ khoai tây và một miếng thịt bò, cho nên sợi dài mảnh này chính là khoai tây.Sao khoai tây lại có mùi này, không phải có cảm giác bột sao.
Hơn nữa trong hai đĩa thức ăn, khoai tây bị ăn nhiều hơn, Gia Luật Gia Ương thích ăn sợi khoai tây này hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...