Đường Niệm Niệm là bị một mùi hôi thối làm tỉnh, mở mắt ra, đối mặt với xác sống chỉ còn nửa bên sọ não, nửa bên đầu của xác sống dính đầy óc và vết máu, mùi hôi thối xông vào mũi, còn há to mồm với cô, bên trên đầu răng dính mấy khối thịt thối, thậm chí cô còn nhìn thấy mấy con giòi bọ đang nhúc nhích.
"Ọe! "
Đầu óc Đường Niệm Niệm vẫn chưa kịp phản ứng, chân đã đá ra, đạp bay xác sống, “vèo” một tiếng bay mất.
"Hơ hơ hơ! "
Lại có mấy xác sống gãy tay gãy chân vây quanh, Đường Niệm Niệm nghĩ tới một cây búa rìu, một cây búa rìu lóe sáng đã xuất hiện ở trong tay cô, trong lòng cô thầm vui mừng, mặc kệ hiện tại là tình cảnh gì, không gian của cô đã tới cô rồi.
Cây búa rìu này là cô đặc chế, cán búa tương đối dài, lưỡi búa rìu làm bằng thép hợp kim, kể cả là nham thạch cũng có thể bổ đôi, đối phó xác sống dễ như trở bàn tay.
Đã có búa rìu, vậy đã nói rõ không gian hai đời của cô cũng ở đây, bất kể cô ở đâu cũng không sợ nữa.
Hai tay Đường Niệm Niệm nắm chặt búa rìu, thuần thục tiêu diệt xác sống không toàn thây đang vây quanh cô, tất cả đều là một búa mất mạng.
Đối phó xác sống cô có kinh nghiệm, hoặc là móc óc, hoặc là làm gãy thần kinh xương cổ, chỉ một chiêu đã có thể c.
h.
ế.
t ngay, móc óc quá thỉu, vẫn là dùng búa rìu thoải mái hơn.
Đường Niệm Niệm cất búa rìu, trên mặt đất nằm la liệt mấy xác sống bị chặt đầu, nằm ngổn ngang lộn xộn, cô quan sát cảnh vật chung quanh, có chút quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Giờ khắc này cô đang ở trước cửa một cửa hàng, trong cửa hàng có mấy chục t.
h.
i t.
h.
ể đang nằm, có xác sống, cũng có người bình thường, sàn nhà màu trắng đã dính không ít máu, một lúc sau đã trở thành màu nâu đen.
Bên trên kệ hàng của cửa hàng gần như trống rỗng, chỉ còn thừa lại một vài sản phẩm không quá đa dụng, chẳng hạn như giá áo, cây chổi, rau quả và thịt khu thực phẩm trống không, Đường Niệm Niệm thu đồ còn dư lại bên trên kệ hàng vào không gian.
Đây là thói quen tốt của cô, đi đâu thu hoạch tới đó.
Mặc kệ có tác dụng hay không, dù sao vẫn thu vào không gian trước, bên trong không gian của cô nhiều vật tư như vậy chính là nhờ thu thập từ các đời trước.
Đường Niệm Niệm đi vào nhà kho dưới lồ ng đất, nằm trong dự liệu, nhà kho cũng bị cướp sạch, có điều còn thừa lại một vài chậu rửa mặt, quần áo, chăn bông, mỹ phẩm dưỡng da và đồ rửa mặt các loại, đã bị cô thu hoạch hết.
Sau khi ghé thăm mỗi tầng cửa hàng một lần, đã thu hoạch không ít thứ, sau đó Đường Niệm Niệm mới rời đi, cô đứng tại cửa chính cửa hàng, cuối cùng đã nhớ lại.
Nơi này là thành phố Thượng Hải sau một năm tận thế diễn ra, đời trước trước cô đã tới cửa hàng này, khó trách trông quen mắt.
Đường Niệm Niệm còn nghĩ tình thế bây giờ rất nghiêm trọng, bởi vì tài nguyên cạn kiệt, đất trồng không trồng được lương thực, nguồn nước cũng gần như bị ô nhiễm, loài người dựa vào đồ ăn sót lại trước tận thế để sinh tồn.
Nhưng sớm muộn gì số thức ăn này cũng sẽ hết, cho nên đối mặt với việc tài nguyên càng ngày càng ít, những người may mắn còn sống sót bắt đầu tự g.
i.
ế.
c lẫn nhau, kẻ mạnh cướp đoạt tài nguyên, kẻ yếu phụ thuộc kẻ mạnh sinh tồn, bán tất cả những thứ bạn họ có thể bán.
Thậm chí còn xuất hiện tình cảnh trao đổi con chỉ có trong nạn đói thời cổ đại mới có!
Đường Niệm Niệm đã từng thấy tận mắt, hai gia đình trao đổi con, sau đó! Đun nấu mà ăn.
Nghĩ tới những chuyện cũ nằm trong góc khuất đã phủ bụi này, tâm trạng Đường Niệm Niệm lập tức nặng nề, cô khó khăn lắm mới thoát khỏi tận thế, mẹ nó lại trả cô lại đi, cũng may còn có một không gian, nếu không cô thật sự muốn giơ thẳng ngón giữa với ông trời.
Cô dùng ý thức tìm khắp tứ phía, không có hơi thở của người sống, lập tức yên tâm tiến vào không gian.
Vật tư trong không gian chất đống giống như núi, mọi thứ hưởng thụ ăn, mặc, dùng đều có, kiếp trước Đường Niệm Niệm đã nghĩ rất có thể sẽ lại xảy ra tận thế, bèn góp nhặt vật tư với Thẩm Kiêu cùng, bọn họ quyền cao chức trọng, còn không thiếu tiền, đã tích trữ hằng hà sa số vật tư, còn có không ít vũ khí.
Hơn nữa đồng ruộng và rừng hoa quả bên trong không gian đều say trĩu quả, còn có các loại súc vật, Đường Niệm Niệm cưỡi ngựa dò xét không gian một vòng, đã an tâm không ít.
Cô ăn no bụng, đổi một bộ trang phục phòng hộ, còn đeo mũ giáp, sau khi trang bị vũ trang đầy đủ thì mới lái xe việt dã ra khỏi không gian, cô phải đi hội họp với Thẩm Kiêu.
Đường Niệm Niệm không biết Thẩm Kiêu ở đâu, Hoa Hạ lớn như thế, một mình cô tìm không biết tới ngày tháng năm nào mới tìm được, cho nên cô phải phải nghĩ biện pháp để Thẩm Kiêu tìm đến cô.
Cả quãng đường lái xe, nhìn thấy vật tư là thu, nhìn thấy xác sống là chặt, nhìn thấy ác nhân ức h.
i.
ế.
p người yếu đuối thì xử.
"Thả bọn họ ra, súc sinh! "
Phía trước truyền đến tiếng hét phẫn nộ của người đàn ông, còn có tiếng thét chói tai của người phụ nữ, và tiếng cười phách lối, Đường Niệm Niệm dừng xe, chộp búa rìu xuống xe, đi về phía mấy người đang lộn xộn trước mặt.
Mấy người đàn ông đang hành hung hai cô gái, có hai chàng trai muốn ngăn cản bọn hắn, nhưng bị đánh đến đầu rơi m.
á.
u chảy, không hề có sức trả đoàn, thấy chàng trai sắp bị đánh chết, cô gái cũng sắp khó giữ được trong sạch.
Bốn nam nữ trẻ tuổi đều tuyệt vọng.
"Mày muốn làm! "
Một người đàn ông đột nhiên la lên một tiếng, nhưng còn chưa nói xong, hắn đã ngã xuống, hơn nữa đầu của hắn bay lên không trung giống như trái banh, sau đó rơi xuống đất, lăn mấy vòng nhanh như chớp, đã nằm yên, vừa vặn đối mặt với các đồng bạn của hắn, c.
h.
ế.
t không nhắm mắt.
"Mày là ai? Bọn tao là liên minh Phi Ưng, mày dám đụng đến bọn tao, đại ca của bọn tao chắc chắn sẽ không tha cho! mày! "
Đường Niệm Niệm nghe thấy liên minh Phi Ưng, đã có thêm chút kiên nhẫn, chờ tên này nói xong cả câu, bấy giờ mới bổ một búa, lại là một cái đầu bay lên, sau đó rơi xuống, lăn lông lốc vài vòng, dừng lại, sát bên cái đầu trước đó.
Hai t.
h.
i t.
h.
ể không đầu giao nhau ngã xuống đất, chỗ cổ gãy đang chảy m.
á.
u như suối, trong nháy mắt m.
á.
u huyết đã thẩm thấu vào đất, mấy người đàn ông còn lại hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, co cẳng muốn trốn.
Đường Niệm Niệm thưởng một búa cho mỗi người, tất cả đều đi đời nhà ma, chỉ còn một tên ở lại, cô có điều muốn hỏi.
"Nữ hiệp tha mạng, là tôi mắt chó không biết Thái Sơn, trên xe của tôi còn có chút vật tư, cho cô tất, cầu xin cô tha cho tôi một cái mạng chó!"
Người đàn ông liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, còn tỏ ý sẽ dùng vật tư trân quý mua mạng, Đường Niệm Niệm bảo bốn nam nữ trẻ tuổi bị dọa sợ đi lên xe lấy vật tư.
Phản ứng của bọn họ coi như nhạy bén, chạy lên xe vận chuyển hết đồ vật.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...